Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1278: Người tốt sẽ được trời phù hộ

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Hửm?”Không biết tại sao nhìn thấy bóng dáng đó, trái tim bỗng nhiên đập mạnh.“Sao vậy chị dâu?”Dương Tiểu Bối hỏi.“Không... không có gì!”Thẩm Lam vội lắc đầu.Chuyến này Thẩm Lam đến là vì nghe nói tâm quan trọng của nhân sâm vua, cũng từng nghe ba, chính là Trần Cận Đông nói về nhân sâm vua. Nói rằng đây là bảo vật hiếm có khó tìm, trước đây nhà họ Trân cũng từng nghe ngóng về nhân sâm vua nhưng lại không có bất cứ tin tức gì.Hiện tại mình với Tiểu Bối quản lý sản nghiệp ở nước M, lúc tham gia vào một lớp quản lý tài chính với Tiểu Bối, thì đúng lúc làm quen được với Tô Hồng, mà bà ta lại có nhân sâm vua.Thẩm Lam ngay lập tức báo cho Trần Cận Đông.Không nói gì nhiều, bất cứ giá nào cũng phải mua được nó.Chớp mắt, màn đêm buông xuống.Ngoại trừ biệt thự cao quý nhất ở Sơn trang Long Tuyền.'Thì những nơi khác đều ca hát nhảy múa linh đình. Tiếng uống rượu ồn ào cứ văng vẳng bên tai.Bởi vì hôm nay có đủ hạng người đến đây.“Tô Hồng này cũng thật là, tổ chức buổi đấu giá gì chứ, đã đưa cho bà ta tấm séc để bà ta muốn điền bao nhiêu thì điền rồi!”Trong biệt thự, Dương Tiểu Bối vừa tắm xong đã đến phòng của Thẩm Lam.Còn Thẩm Lam mặc một chiếc áo ngủ nhạt màu, đang sấy tóc.Nghe thấy Dương Tiểu Bối kêu ca, cô ấy mỉm cười nói: “Em đấy, càng như vậy thì càng dễ khiến người ta sợ. Để bà Tô muốn điền bao nhiêu thì điền, e là bà ta sẽ sợ chúng ta có ý đồ gì đó!”Thẩm Lam nói.“Nói cũng đúng!”Thẩm Lam liếc nhìn ngoài cửa sổ, một tay chống cằm, không nói gì nữa.Hai người cũng không ai phát hiện ra, lúc này ở bên ngoài cửa sổ của biệt thự có một bóng người đang nghe. trộm...“Sao chị lại thở dài vậy chị dâu? Có tâm sự à?”Tiểu Bối hỏi.“Hôm nay, lúc chúng ta lên núi chị nhìn thấy một bóng dáng trông rất giống anh trai em, cho nên...”Mắt Thẩm Lam rưng rưng.“Cho nên, chị lại nhớ đến anh họ em đúng không?” Tiểu Bối cũng buồn bã nói.“Đã hơn nửa năm rồi mà không có chút tin tức gì của Tiểu Khiêm cả, sống hay chết cũng chẳng biết...”Vừa nghẹn ngào nói, Thẩm Lam che mắt, bật khóc.Tiểu Bối cũng khóc: “Chị dâu, chị yên tâm đi, người tốt sẽ được trời phù hộ, anh họ chắc chắn sẽ không sao đâu. Anh ấy không thể có chuyện gì được, nếu anh ấy bị bắt rồi thì người nhà họ Mạc chắc chắn sẽ không bình tĩnh như vậy đâu!”Tiểu Bối kéo tay Thẩm Lam. Hai chị em ôm nhau.Bên ngoài cửa sổ, bóng người đó cũng nắm chặt tay...

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Hửm?”Không biết tại sao nhìn thấy bóng dáng đó, trái tim bỗng nhiên đập mạnh.“Sao vậy chị dâu?”Dương Tiểu Bối hỏi.“Không... không có gì!”Thẩm Lam vội lắc đầu.Chuyến này Thẩm Lam đến là vì nghe nói tâm quan trọng của nhân sâm vua, cũng từng nghe ba, chính là Trần Cận Đông nói về nhân sâm vua. Nói rằng đây là bảo vật hiếm có khó tìm, trước đây nhà họ Trân cũng từng nghe ngóng về nhân sâm vua nhưng lại không có bất cứ tin tức gì.Hiện tại mình với Tiểu Bối quản lý sản nghiệp ở nước M, lúc tham gia vào một lớp quản lý tài chính với Tiểu Bối, thì đúng lúc làm quen được với Tô Hồng, mà bà ta lại có nhân sâm vua.Thẩm Lam ngay lập tức báo cho Trần Cận Đông.Không nói gì nhiều, bất cứ giá nào cũng phải mua được nó.Chớp mắt, màn đêm buông xuống.Ngoại trừ biệt thự cao quý nhất ở Sơn trang Long Tuyền.'Thì những nơi khác đều ca hát nhảy múa linh đình. Tiếng uống rượu ồn ào cứ văng vẳng bên tai.Bởi vì hôm nay có đủ hạng người đến đây.“Tô Hồng này cũng thật là, tổ chức buổi đấu giá gì chứ, đã đưa cho bà ta tấm séc để bà ta muốn điền bao nhiêu thì điền rồi!”Trong biệt thự, Dương Tiểu Bối vừa tắm xong đã đến phòng của Thẩm Lam.Còn Thẩm Lam mặc một chiếc áo ngủ nhạt màu, đang sấy tóc.Nghe thấy Dương Tiểu Bối kêu ca, cô ấy mỉm cười nói: “Em đấy, càng như vậy thì càng dễ khiến người ta sợ. Để bà Tô muốn điền bao nhiêu thì điền, e là bà ta sẽ sợ chúng ta có ý đồ gì đó!”Thẩm Lam nói.“Nói cũng đúng!”Thẩm Lam liếc nhìn ngoài cửa sổ, một tay chống cằm, không nói gì nữa.Hai người cũng không ai phát hiện ra, lúc này ở bên ngoài cửa sổ của biệt thự có một bóng người đang nghe. trộm...“Sao chị lại thở dài vậy chị dâu? Có tâm sự à?”Tiểu Bối hỏi.“Hôm nay, lúc chúng ta lên núi chị nhìn thấy một bóng dáng trông rất giống anh trai em, cho nên...”Mắt Thẩm Lam rưng rưng.“Cho nên, chị lại nhớ đến anh họ em đúng không?” Tiểu Bối cũng buồn bã nói.“Đã hơn nửa năm rồi mà không có chút tin tức gì của Tiểu Khiêm cả, sống hay chết cũng chẳng biết...”Vừa nghẹn ngào nói, Thẩm Lam che mắt, bật khóc.Tiểu Bối cũng khóc: “Chị dâu, chị yên tâm đi, người tốt sẽ được trời phù hộ, anh họ chắc chắn sẽ không sao đâu. Anh ấy không thể có chuyện gì được, nếu anh ấy bị bắt rồi thì người nhà họ Mạc chắc chắn sẽ không bình tĩnh như vậy đâu!”Tiểu Bối kéo tay Thẩm Lam. Hai chị em ôm nhau.Bên ngoài cửa sổ, bóng người đó cũng nắm chặt tay...

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Hửm?”Không biết tại sao nhìn thấy bóng dáng đó, trái tim bỗng nhiên đập mạnh.“Sao vậy chị dâu?”Dương Tiểu Bối hỏi.“Không... không có gì!”Thẩm Lam vội lắc đầu.Chuyến này Thẩm Lam đến là vì nghe nói tâm quan trọng của nhân sâm vua, cũng từng nghe ba, chính là Trần Cận Đông nói về nhân sâm vua. Nói rằng đây là bảo vật hiếm có khó tìm, trước đây nhà họ Trân cũng từng nghe ngóng về nhân sâm vua nhưng lại không có bất cứ tin tức gì.Hiện tại mình với Tiểu Bối quản lý sản nghiệp ở nước M, lúc tham gia vào một lớp quản lý tài chính với Tiểu Bối, thì đúng lúc làm quen được với Tô Hồng, mà bà ta lại có nhân sâm vua.Thẩm Lam ngay lập tức báo cho Trần Cận Đông.Không nói gì nhiều, bất cứ giá nào cũng phải mua được nó.Chớp mắt, màn đêm buông xuống.Ngoại trừ biệt thự cao quý nhất ở Sơn trang Long Tuyền.'Thì những nơi khác đều ca hát nhảy múa linh đình. Tiếng uống rượu ồn ào cứ văng vẳng bên tai.Bởi vì hôm nay có đủ hạng người đến đây.“Tô Hồng này cũng thật là, tổ chức buổi đấu giá gì chứ, đã đưa cho bà ta tấm séc để bà ta muốn điền bao nhiêu thì điền rồi!”Trong biệt thự, Dương Tiểu Bối vừa tắm xong đã đến phòng của Thẩm Lam.Còn Thẩm Lam mặc một chiếc áo ngủ nhạt màu, đang sấy tóc.Nghe thấy Dương Tiểu Bối kêu ca, cô ấy mỉm cười nói: “Em đấy, càng như vậy thì càng dễ khiến người ta sợ. Để bà Tô muốn điền bao nhiêu thì điền, e là bà ta sẽ sợ chúng ta có ý đồ gì đó!”Thẩm Lam nói.“Nói cũng đúng!”Thẩm Lam liếc nhìn ngoài cửa sổ, một tay chống cằm, không nói gì nữa.Hai người cũng không ai phát hiện ra, lúc này ở bên ngoài cửa sổ của biệt thự có một bóng người đang nghe. trộm...“Sao chị lại thở dài vậy chị dâu? Có tâm sự à?”Tiểu Bối hỏi.“Hôm nay, lúc chúng ta lên núi chị nhìn thấy một bóng dáng trông rất giống anh trai em, cho nên...”Mắt Thẩm Lam rưng rưng.“Cho nên, chị lại nhớ đến anh họ em đúng không?” Tiểu Bối cũng buồn bã nói.“Đã hơn nửa năm rồi mà không có chút tin tức gì của Tiểu Khiêm cả, sống hay chết cũng chẳng biết...”Vừa nghẹn ngào nói, Thẩm Lam che mắt, bật khóc.Tiểu Bối cũng khóc: “Chị dâu, chị yên tâm đi, người tốt sẽ được trời phù hộ, anh họ chắc chắn sẽ không sao đâu. Anh ấy không thể có chuyện gì được, nếu anh ấy bị bắt rồi thì người nhà họ Mạc chắc chắn sẽ không bình tĩnh như vậy đâu!”Tiểu Bối kéo tay Thẩm Lam. Hai chị em ôm nhau.Bên ngoài cửa sổ, bóng người đó cũng nắm chặt tay...

Chương 1278: Người tốt sẽ được trời phù hộ