Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1279: Nhìn nhận

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm rất rõ mục đích lần này Tô Hồng tổ chức buổi đấu giá.Chẳng qua chính là muốn ngày càng nhiều thế lực lớn đến tham gia.Đấu đá nhau anh chết tôi sống.Cuối cùng, nhà họ Úc chỉ việc ngồi hưởng ngư ông đắc lợi.Rõ ràng Thẩm Lam với Tiểu Bối cho rằng lần này chỉ là buổi đấu giá đơn giản.Không ngờ, bọn họ càng thần bí như vậy thì càng dễ trở thành mục tiêu của người khác.“Hai cô gái mà lại đến vũng nước bùn này làm gì!”Đúng vậy, người bên ngoài cửa sổ chính là Trần Khiêm.Lúc này, Trần Khiêm nhìn hai thi thể đang nằm dưới chân mình, không khỏi thầm lo lắng.Rõ ràng lần này Thẩm Lam ra ngoài rất khiêm tốn, chẳng đưa theo bao nhiêu người cả.Đây cũng là điều khiến Trần Khiêm không yên tâm. Nên phải âm thầm bảo vệ bọn họ.Cũng không biết hai thi thể này là của thế lực nào phái đến thăm dò, Trần Khiêm đụng phải nên trực tiếp giải quyết luôn.Mặc dù người áo đen thần bí cử tứ đại hộ vệ Đông Nam Tây Bắc cho mình.Trần Khiêm có thể để bọn họ bảo vệ Thẩm Lam.Nhưng quả thực Trần Khiêm cũng không yên tâm về bọn họ.Vì vậy mới nghe được cuộc nói chuyện giữa chị Lam và Tiểu Bối.Trần Khiêm ngồi bên ngoài cửa sổ.“Haiz, mình biến mất hơn nửa năm quả thực đã làm tan nát trái tim nhiều người. Nhưng hết cách rồi, mình cũng không thể quay lại được.”“Hơn nữa, người mà cả đời này mình có lỗi nhất chắc là chị Lam. Đã lâu như vậy rồi nhưng chị ấy vẫn xem mình là vị hôn phu của chị ấy, nhưng quả thực mình với chị ấy không có khả năng!”Trong lòng Trần Khiêm luôn nhấn mạnh điều này.Dần dần, trời đã về khuya.Tiểu Bối quay về nghỉ ngơi.Thẩm Lam khóc rồi cũng dần dần chìm vào giấc. ngủ.Trần Khiêm chậm rãi đi vào phòng.Mượn ánh trăng, Trần Khiêm nhìn hai má chị Lam, vẫn còn vương vết nước mắt.Đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi.Rồi lại đắp chăn cho chị Lam.“Tiểu Khiêm, từ lúc tôi còn rất nhỏ, tôi đã xác định tôi là vợ của cậu rồi. Cậu đừng trốn nữa, về nhà đi được không?”Chị Lam nói mớ.“Nhà? Cũng không biết khi nào mới có thể về được?”Trần Khiêm ngồi bên giường, cười khổ nói.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm rất rõ mục đích lần này Tô Hồng tổ chức buổi đấu giá.Chẳng qua chính là muốn ngày càng nhiều thế lực lớn đến tham gia.Đấu đá nhau anh chết tôi sống.Cuối cùng, nhà họ Úc chỉ việc ngồi hưởng ngư ông đắc lợi.Rõ ràng Thẩm Lam với Tiểu Bối cho rằng lần này chỉ là buổi đấu giá đơn giản.Không ngờ, bọn họ càng thần bí như vậy thì càng dễ trở thành mục tiêu của người khác.“Hai cô gái mà lại đến vũng nước bùn này làm gì!”Đúng vậy, người bên ngoài cửa sổ chính là Trần Khiêm.Lúc này, Trần Khiêm nhìn hai thi thể đang nằm dưới chân mình, không khỏi thầm lo lắng.Rõ ràng lần này Thẩm Lam ra ngoài rất khiêm tốn, chẳng đưa theo bao nhiêu người cả.Đây cũng là điều khiến Trần Khiêm không yên tâm. Nên phải âm thầm bảo vệ bọn họ.Cũng không biết hai thi thể này là của thế lực nào phái đến thăm dò, Trần Khiêm đụng phải nên trực tiếp giải quyết luôn.Mặc dù người áo đen thần bí cử tứ đại hộ vệ Đông Nam Tây Bắc cho mình.Trần Khiêm có thể để bọn họ bảo vệ Thẩm Lam.Nhưng quả thực Trần Khiêm cũng không yên tâm về bọn họ.Vì vậy mới nghe được cuộc nói chuyện giữa chị Lam và Tiểu Bối.Trần Khiêm ngồi bên ngoài cửa sổ.“Haiz, mình biến mất hơn nửa năm quả thực đã làm tan nát trái tim nhiều người. Nhưng hết cách rồi, mình cũng không thể quay lại được.”“Hơn nữa, người mà cả đời này mình có lỗi nhất chắc là chị Lam. Đã lâu như vậy rồi nhưng chị ấy vẫn xem mình là vị hôn phu của chị ấy, nhưng quả thực mình với chị ấy không có khả năng!”Trong lòng Trần Khiêm luôn nhấn mạnh điều này.Dần dần, trời đã về khuya.Tiểu Bối quay về nghỉ ngơi.Thẩm Lam khóc rồi cũng dần dần chìm vào giấc. ngủ.Trần Khiêm chậm rãi đi vào phòng.Mượn ánh trăng, Trần Khiêm nhìn hai má chị Lam, vẫn còn vương vết nước mắt.Đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi.Rồi lại đắp chăn cho chị Lam.“Tiểu Khiêm, từ lúc tôi còn rất nhỏ, tôi đã xác định tôi là vợ của cậu rồi. Cậu đừng trốn nữa, về nhà đi được không?”Chị Lam nói mớ.“Nhà? Cũng không biết khi nào mới có thể về được?”Trần Khiêm ngồi bên giường, cười khổ nói.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm rất rõ mục đích lần này Tô Hồng tổ chức buổi đấu giá.Chẳng qua chính là muốn ngày càng nhiều thế lực lớn đến tham gia.Đấu đá nhau anh chết tôi sống.Cuối cùng, nhà họ Úc chỉ việc ngồi hưởng ngư ông đắc lợi.Rõ ràng Thẩm Lam với Tiểu Bối cho rằng lần này chỉ là buổi đấu giá đơn giản.Không ngờ, bọn họ càng thần bí như vậy thì càng dễ trở thành mục tiêu của người khác.“Hai cô gái mà lại đến vũng nước bùn này làm gì!”Đúng vậy, người bên ngoài cửa sổ chính là Trần Khiêm.Lúc này, Trần Khiêm nhìn hai thi thể đang nằm dưới chân mình, không khỏi thầm lo lắng.Rõ ràng lần này Thẩm Lam ra ngoài rất khiêm tốn, chẳng đưa theo bao nhiêu người cả.Đây cũng là điều khiến Trần Khiêm không yên tâm. Nên phải âm thầm bảo vệ bọn họ.Cũng không biết hai thi thể này là của thế lực nào phái đến thăm dò, Trần Khiêm đụng phải nên trực tiếp giải quyết luôn.Mặc dù người áo đen thần bí cử tứ đại hộ vệ Đông Nam Tây Bắc cho mình.Trần Khiêm có thể để bọn họ bảo vệ Thẩm Lam.Nhưng quả thực Trần Khiêm cũng không yên tâm về bọn họ.Vì vậy mới nghe được cuộc nói chuyện giữa chị Lam và Tiểu Bối.Trần Khiêm ngồi bên ngoài cửa sổ.“Haiz, mình biến mất hơn nửa năm quả thực đã làm tan nát trái tim nhiều người. Nhưng hết cách rồi, mình cũng không thể quay lại được.”“Hơn nữa, người mà cả đời này mình có lỗi nhất chắc là chị Lam. Đã lâu như vậy rồi nhưng chị ấy vẫn xem mình là vị hôn phu của chị ấy, nhưng quả thực mình với chị ấy không có khả năng!”Trong lòng Trần Khiêm luôn nhấn mạnh điều này.Dần dần, trời đã về khuya.Tiểu Bối quay về nghỉ ngơi.Thẩm Lam khóc rồi cũng dần dần chìm vào giấc. ngủ.Trần Khiêm chậm rãi đi vào phòng.Mượn ánh trăng, Trần Khiêm nhìn hai má chị Lam, vẫn còn vương vết nước mắt.Đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi.Rồi lại đắp chăn cho chị Lam.“Tiểu Khiêm, từ lúc tôi còn rất nhỏ, tôi đã xác định tôi là vợ của cậu rồi. Cậu đừng trốn nữa, về nhà đi được không?”Chị Lam nói mớ.“Nhà? Cũng không biết khi nào mới có thể về được?”Trần Khiêm ngồi bên giường, cười khổ nói.

Chương 1279: Nhìn nhận