Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1280: Không phải em đang mơ chứ
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Chị Lam, tôi biết tình yêu mà chị dành cho tôi, Trần Khiêm tôi cũng xin thề vĩnh viễn sẽ không để chị chịu bất cứ tổn thương nào!”Trần Khiêm thầm nói.Sờ vào khuôn mặt mệt mỏi và trán của chị Lam.Bồng nhiên lúc này cửa phòng mở ra.Một cô gái đi thẳng vào trong.ALúc cô gái nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên giường chị Lam thì không khỏi giật mình sau đó hét lên.Rồi lại thấy bóng dáng đó bất chợt đến trước mặt mình.Che miệng mình lại.“Tiểu Bối, đừng sợ, là anh!”Trần Khiêm đi đến, nói nhỏ vào bên cạnh tai Tiểu Bối.Tiểu Bối nghe thấy giọng nói này thì ngay lập tức trợn lớn mắt.“Đừng lên tiếng, chúng ta ra ngoài nói chuyện!”Trần Khiêm kéo tay Tiểu Bối, dứt khoát đến phòng của Tiểu Bối.“Anh!”Tiểu Bối khóc rồi hét lên. Bàng hoàng, kích động, phấn khích đều không đủ để biểu đạt cảm xúc lúc này của Tiểu Bối.Cô ấy nhào thẳng vào lòng Trần Khiêm.“Anh! Thật sự là anh à? Không phải em đang mơ chứ?”Tiểu Bối khóc nói.Ôm chặt Trần Khiêm, chỉ sợ đây là một giấc mơ.“Không phải mơ, anh ở đây rồi, anh không sao!”Trần Khiêm cười, lau nước mắt cho Tiểu Bối.“Anh, anh cường tráng rồi này, hình như còn đen hơn nữa. Anh, nửa năm nay anh đi đâu, em cảm giác như đang nằm mơ vậy, em thật sự gặp được anh rồi!”Tiểu Bối vừa khóc vừa nói.“Chuyện này nói ra thì dài lắm, sau này anh sẽ nói với em. Tóm lại, em chỉ cần nhớ anh không sao là được rồi". Ngôn Tình HayTrần Khiêm cười, hốc mắt cũng đỏ.“Phải rồi, ba mẹ anh bây giờ thế nào?”Trần Khiêm hỏi.“Cô thì khóc cả ngày, còn chú thì già đi nhiêu lắm, cả ngày bọn họ đều lo lắng cho anh”“Chị anh thì sao?” Trần Khiêm lại hỏi.“Bây giờ tính tình của chị cũng trở nên gắt gỏng, trước đây chị rất tốt với thuộc hạ, còn giờ thì động tí là đánh thuộc hạ. Giống như chị ấy nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt, ngày nào cũng bảo thuộc hạ đi tìm anh!”Tiểu Bối nói. Trần Khiêm chảy nước mắt.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Chị Lam, tôi biết tình yêu mà chị dành cho tôi, Trần Khiêm tôi cũng xin thề vĩnh viễn sẽ không để chị chịu bất cứ tổn thương nào!”Trần Khiêm thầm nói.Sờ vào khuôn mặt mệt mỏi và trán của chị Lam.Bồng nhiên lúc này cửa phòng mở ra.Một cô gái đi thẳng vào trong.ALúc cô gái nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên giường chị Lam thì không khỏi giật mình sau đó hét lên.Rồi lại thấy bóng dáng đó bất chợt đến trước mặt mình.Che miệng mình lại.“Tiểu Bối, đừng sợ, là anh!”Trần Khiêm đi đến, nói nhỏ vào bên cạnh tai Tiểu Bối.Tiểu Bối nghe thấy giọng nói này thì ngay lập tức trợn lớn mắt.“Đừng lên tiếng, chúng ta ra ngoài nói chuyện!”Trần Khiêm kéo tay Tiểu Bối, dứt khoát đến phòng của Tiểu Bối.“Anh!”Tiểu Bối khóc rồi hét lên. Bàng hoàng, kích động, phấn khích đều không đủ để biểu đạt cảm xúc lúc này của Tiểu Bối.Cô ấy nhào thẳng vào lòng Trần Khiêm.“Anh! Thật sự là anh à? Không phải em đang mơ chứ?”Tiểu Bối khóc nói.Ôm chặt Trần Khiêm, chỉ sợ đây là một giấc mơ.“Không phải mơ, anh ở đây rồi, anh không sao!”Trần Khiêm cười, lau nước mắt cho Tiểu Bối.“Anh, anh cường tráng rồi này, hình như còn đen hơn nữa. Anh, nửa năm nay anh đi đâu, em cảm giác như đang nằm mơ vậy, em thật sự gặp được anh rồi!”Tiểu Bối vừa khóc vừa nói.“Chuyện này nói ra thì dài lắm, sau này anh sẽ nói với em. Tóm lại, em chỉ cần nhớ anh không sao là được rồi". Ngôn Tình HayTrần Khiêm cười, hốc mắt cũng đỏ.“Phải rồi, ba mẹ anh bây giờ thế nào?”Trần Khiêm hỏi.“Cô thì khóc cả ngày, còn chú thì già đi nhiêu lắm, cả ngày bọn họ đều lo lắng cho anh”“Chị anh thì sao?” Trần Khiêm lại hỏi.“Bây giờ tính tình của chị cũng trở nên gắt gỏng, trước đây chị rất tốt với thuộc hạ, còn giờ thì động tí là đánh thuộc hạ. Giống như chị ấy nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt, ngày nào cũng bảo thuộc hạ đi tìm anh!”Tiểu Bối nói. Trần Khiêm chảy nước mắt.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Chị Lam, tôi biết tình yêu mà chị dành cho tôi, Trần Khiêm tôi cũng xin thề vĩnh viễn sẽ không để chị chịu bất cứ tổn thương nào!”Trần Khiêm thầm nói.Sờ vào khuôn mặt mệt mỏi và trán của chị Lam.Bồng nhiên lúc này cửa phòng mở ra.Một cô gái đi thẳng vào trong.ALúc cô gái nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên giường chị Lam thì không khỏi giật mình sau đó hét lên.Rồi lại thấy bóng dáng đó bất chợt đến trước mặt mình.Che miệng mình lại.“Tiểu Bối, đừng sợ, là anh!”Trần Khiêm đi đến, nói nhỏ vào bên cạnh tai Tiểu Bối.Tiểu Bối nghe thấy giọng nói này thì ngay lập tức trợn lớn mắt.“Đừng lên tiếng, chúng ta ra ngoài nói chuyện!”Trần Khiêm kéo tay Tiểu Bối, dứt khoát đến phòng của Tiểu Bối.“Anh!”Tiểu Bối khóc rồi hét lên. Bàng hoàng, kích động, phấn khích đều không đủ để biểu đạt cảm xúc lúc này của Tiểu Bối.Cô ấy nhào thẳng vào lòng Trần Khiêm.“Anh! Thật sự là anh à? Không phải em đang mơ chứ?”Tiểu Bối khóc nói.Ôm chặt Trần Khiêm, chỉ sợ đây là một giấc mơ.“Không phải mơ, anh ở đây rồi, anh không sao!”Trần Khiêm cười, lau nước mắt cho Tiểu Bối.“Anh, anh cường tráng rồi này, hình như còn đen hơn nữa. Anh, nửa năm nay anh đi đâu, em cảm giác như đang nằm mơ vậy, em thật sự gặp được anh rồi!”Tiểu Bối vừa khóc vừa nói.“Chuyện này nói ra thì dài lắm, sau này anh sẽ nói với em. Tóm lại, em chỉ cần nhớ anh không sao là được rồi". Ngôn Tình HayTrần Khiêm cười, hốc mắt cũng đỏ.“Phải rồi, ba mẹ anh bây giờ thế nào?”Trần Khiêm hỏi.“Cô thì khóc cả ngày, còn chú thì già đi nhiêu lắm, cả ngày bọn họ đều lo lắng cho anh”“Chị anh thì sao?” Trần Khiêm lại hỏi.“Bây giờ tính tình của chị cũng trở nên gắt gỏng, trước đây chị rất tốt với thuộc hạ, còn giờ thì động tí là đánh thuộc hạ. Giống như chị ấy nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt, ngày nào cũng bảo thuộc hạ đi tìm anh!”Tiểu Bối nói. Trần Khiêm chảy nước mắt.