Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1305: Trở về
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Những người đó từ cửa sổ xe nhô đầu ra, dùng đèn pin chiếu lên người cô gái."Ha ha, chạy đi, mau chạy nào, sắp đuổi kịp cô rồi đó!"Bọn họ la to, giọng nói vô cùng hưng phấn. Cô gái liều mình chạy, không để ý liền ngã nhào.Cô ta cắn răng, đứng lên tiếp tục chạy."Đuổi kịp, đuổi kịp rồi!"Một chiếc xe lao đến trước mặt cô, người trong xe cầm đèn pin chiếu thẳng vào đôi mắt của cô ta."Tôi nói cho cô biết, cô phải chạy mau lên đó, nếu như để Văn Đào của chúng tôi bắt được thì cô xong đời rồi, ha ha ha!""Đúng vậy, cậu chủ nhà chúng tôi rất cầm thú đó!"Tất cả đều cười đến ngả nghiêng.Bọn họ chỉ đang bỡn cợt cô gái thôi.Rốt cuộc, đến lần thứ hai ngã sấp xuống, cô gái không thể bò dậy nổi nữa.Cô ta liều mạng xé túi tài liệu ra, muốn nuốt mất một vài tài liệu ở bên trong."Đậệch mẹ con khốn này, thật cho rằng chúng ta không giết được nó chắc!"Văn Đào nhanh chóng dẫn theo người nhảy khỏi xe, vội vàng ngăn cô ta lại, giáng một cái tát thật mạnh khiến cô gái loạng choạng.Hăn ta nhặt túi tài liệu lên.Văn Đào lạnh lùng cười: "Chậc chậc chậc, xinh đẹp. như vậy mà chết đi thế này thì phí của giời quá, dẫn cô †a về, hôm nay cậu đây muốn chơi gái! Chờ lúc cậu vui xong sẽ đến lượt mấy chúi!""Ha ha ha, vâng thưa cậu Văn!"Cô gái hai mắt hận thù trừng Văn Đào, cô móc một con dao găm từ trong lồng ngực ra.Cô ta muốn tự sát.Nhưng bị Văn Đào giơ tay gạt bay mất con dao. "Muốn chết à? Tôi cứ không để cô chết đấy, tôi muốn cô sống để chịu đựng sự tra tấn của tôi rồi từ từ mà chết đi, ha ha!"Văn Đào cười găn đầy đáng sợ.Ngay lúc cô gái rơi những giọt nước mắt tuyệt vọng cùng cực.Vù vù vù...Từ phương xa tít nào truyền đến tiếng động của máy. bay trực thăng.Tất cả ba mươi mấy chiếc trực thăng chậm rãi hạ cánh, vây nhóm người của Văn Đào vào giữa."Chuyện gì thế này?” Văn Đào ngạc nhiên. Đến lúc máy bay trực thăng đã tiếp đất an toàn.Có rất nhiều người mặc đồ đen nhảy từ trên đó xuống, những người đó lạnh lùng nhìn bọn họ."Người anh em, các anh thuộc phe phái nào thế? Hình như tôi chưa từng gặp các người, cha tôi là VănSâm của Thiên Thành!"Văn Đào thấy đám người nọ khí thế bất phàm, hắn ta vội hỏi.Lúc này, cửa một chiếc trực thăng nằm ở trung tâm được một thuộc hạ mở ra.Văn Đào mới nhìn thấy.Bên trong cabin, một người đàn ông mặc đồ vest ngồi ở phía trước, anh đang nhàn nhã thưởng thức một ly rượu vang.Nhưng khi cô gái kia nhìn rõ người đàn ông đó, cô ta liền kích động bật khóc."Cậu chủ, cuối cùng anh cũng trở về rồi!"
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Những người đó từ cửa sổ xe nhô đầu ra, dùng đèn pin chiếu lên người cô gái."Ha ha, chạy đi, mau chạy nào, sắp đuổi kịp cô rồi đó!"Bọn họ la to, giọng nói vô cùng hưng phấn. Cô gái liều mình chạy, không để ý liền ngã nhào.Cô ta cắn răng, đứng lên tiếp tục chạy."Đuổi kịp, đuổi kịp rồi!"Một chiếc xe lao đến trước mặt cô, người trong xe cầm đèn pin chiếu thẳng vào đôi mắt của cô ta."Tôi nói cho cô biết, cô phải chạy mau lên đó, nếu như để Văn Đào của chúng tôi bắt được thì cô xong đời rồi, ha ha ha!""Đúng vậy, cậu chủ nhà chúng tôi rất cầm thú đó!"Tất cả đều cười đến ngả nghiêng.Bọn họ chỉ đang bỡn cợt cô gái thôi.Rốt cuộc, đến lần thứ hai ngã sấp xuống, cô gái không thể bò dậy nổi nữa.Cô ta liều mạng xé túi tài liệu ra, muốn nuốt mất một vài tài liệu ở bên trong."Đậệch mẹ con khốn này, thật cho rằng chúng ta không giết được nó chắc!"Văn Đào nhanh chóng dẫn theo người nhảy khỏi xe, vội vàng ngăn cô ta lại, giáng một cái tát thật mạnh khiến cô gái loạng choạng.Hăn ta nhặt túi tài liệu lên.Văn Đào lạnh lùng cười: "Chậc chậc chậc, xinh đẹp. như vậy mà chết đi thế này thì phí của giời quá, dẫn cô †a về, hôm nay cậu đây muốn chơi gái! Chờ lúc cậu vui xong sẽ đến lượt mấy chúi!""Ha ha ha, vâng thưa cậu Văn!"Cô gái hai mắt hận thù trừng Văn Đào, cô móc một con dao găm từ trong lồng ngực ra.Cô ta muốn tự sát.Nhưng bị Văn Đào giơ tay gạt bay mất con dao. "Muốn chết à? Tôi cứ không để cô chết đấy, tôi muốn cô sống để chịu đựng sự tra tấn của tôi rồi từ từ mà chết đi, ha ha!"Văn Đào cười găn đầy đáng sợ.Ngay lúc cô gái rơi những giọt nước mắt tuyệt vọng cùng cực.Vù vù vù...Từ phương xa tít nào truyền đến tiếng động của máy. bay trực thăng.Tất cả ba mươi mấy chiếc trực thăng chậm rãi hạ cánh, vây nhóm người của Văn Đào vào giữa."Chuyện gì thế này?” Văn Đào ngạc nhiên. Đến lúc máy bay trực thăng đã tiếp đất an toàn.Có rất nhiều người mặc đồ đen nhảy từ trên đó xuống, những người đó lạnh lùng nhìn bọn họ."Người anh em, các anh thuộc phe phái nào thế? Hình như tôi chưa từng gặp các người, cha tôi là VănSâm của Thiên Thành!"Văn Đào thấy đám người nọ khí thế bất phàm, hắn ta vội hỏi.Lúc này, cửa một chiếc trực thăng nằm ở trung tâm được một thuộc hạ mở ra.Văn Đào mới nhìn thấy.Bên trong cabin, một người đàn ông mặc đồ vest ngồi ở phía trước, anh đang nhàn nhã thưởng thức một ly rượu vang.Nhưng khi cô gái kia nhìn rõ người đàn ông đó, cô ta liền kích động bật khóc."Cậu chủ, cuối cùng anh cũng trở về rồi!"
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Những người đó từ cửa sổ xe nhô đầu ra, dùng đèn pin chiếu lên người cô gái."Ha ha, chạy đi, mau chạy nào, sắp đuổi kịp cô rồi đó!"Bọn họ la to, giọng nói vô cùng hưng phấn. Cô gái liều mình chạy, không để ý liền ngã nhào.Cô ta cắn răng, đứng lên tiếp tục chạy."Đuổi kịp, đuổi kịp rồi!"Một chiếc xe lao đến trước mặt cô, người trong xe cầm đèn pin chiếu thẳng vào đôi mắt của cô ta."Tôi nói cho cô biết, cô phải chạy mau lên đó, nếu như để Văn Đào của chúng tôi bắt được thì cô xong đời rồi, ha ha ha!""Đúng vậy, cậu chủ nhà chúng tôi rất cầm thú đó!"Tất cả đều cười đến ngả nghiêng.Bọn họ chỉ đang bỡn cợt cô gái thôi.Rốt cuộc, đến lần thứ hai ngã sấp xuống, cô gái không thể bò dậy nổi nữa.Cô ta liều mạng xé túi tài liệu ra, muốn nuốt mất một vài tài liệu ở bên trong."Đậệch mẹ con khốn này, thật cho rằng chúng ta không giết được nó chắc!"Văn Đào nhanh chóng dẫn theo người nhảy khỏi xe, vội vàng ngăn cô ta lại, giáng một cái tát thật mạnh khiến cô gái loạng choạng.Hăn ta nhặt túi tài liệu lên.Văn Đào lạnh lùng cười: "Chậc chậc chậc, xinh đẹp. như vậy mà chết đi thế này thì phí của giời quá, dẫn cô †a về, hôm nay cậu đây muốn chơi gái! Chờ lúc cậu vui xong sẽ đến lượt mấy chúi!""Ha ha ha, vâng thưa cậu Văn!"Cô gái hai mắt hận thù trừng Văn Đào, cô móc một con dao găm từ trong lồng ngực ra.Cô ta muốn tự sát.Nhưng bị Văn Đào giơ tay gạt bay mất con dao. "Muốn chết à? Tôi cứ không để cô chết đấy, tôi muốn cô sống để chịu đựng sự tra tấn của tôi rồi từ từ mà chết đi, ha ha!"Văn Đào cười găn đầy đáng sợ.Ngay lúc cô gái rơi những giọt nước mắt tuyệt vọng cùng cực.Vù vù vù...Từ phương xa tít nào truyền đến tiếng động của máy. bay trực thăng.Tất cả ba mươi mấy chiếc trực thăng chậm rãi hạ cánh, vây nhóm người của Văn Đào vào giữa."Chuyện gì thế này?” Văn Đào ngạc nhiên. Đến lúc máy bay trực thăng đã tiếp đất an toàn.Có rất nhiều người mặc đồ đen nhảy từ trên đó xuống, những người đó lạnh lùng nhìn bọn họ."Người anh em, các anh thuộc phe phái nào thế? Hình như tôi chưa từng gặp các người, cha tôi là VănSâm của Thiên Thành!"Văn Đào thấy đám người nọ khí thế bất phàm, hắn ta vội hỏi.Lúc này, cửa một chiếc trực thăng nằm ở trung tâm được một thuộc hạ mở ra.Văn Đào mới nhìn thấy.Bên trong cabin, một người đàn ông mặc đồ vest ngồi ở phía trước, anh đang nhàn nhã thưởng thức một ly rượu vang.Nhưng khi cô gái kia nhìn rõ người đàn ông đó, cô ta liền kích động bật khóc."Cậu chủ, cuối cùng anh cũng trở về rồi!"