Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1304: Chạy trốn
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm thay quần áo xong, thở dài một hơi.Nửa năm đau đớn, nửa năm dẫn vặt, ngày hôm nay cuối cùng cũng kết thúc rồi.Lúc anh đang chỉnh cà vạt. "Thiếu điện chủ, để tôi giúp cậu!" Bên tai bỗng vang lên một giọng nói êm ái.Một đôi tay trăng nõn như ngọc nhẹ nhàng duỗi lại gần.Nhẹ nhàng vuốt ve trên người Trân Khiêm.Trân Khiêm xoay người, anh liếc nhìn cô gái ăn mặc quyến rũ vô vàn đang đứng trước mặt.Nhẹ nâng tay năm lấy cằm của cô nàng. Cô ta vội vàng muốn chờ đợi một thứ gì đó, một khi thiếu điện chủ đã để tới tới cô ta, yêu thương cô ta, thìđịa vị ở Hồn Điện của cô ta sẽ cao chưa từng có.Bởi vậy, cô ta phải nhanh tay trổ hết tài năng giữa một đám người đẹp như vậy."CútIII"Điều mà cô ta không ngờ tới là, thiếu điện chủ lạnh lùng khó gần hơn tưởng tượng của mình.Đặc biệt chữ "cút" này, khiến cô ta lập tức như bị sét đánh trúng, toàn thân phát run."Vâng! Thiếu điện chủ!" Cô gái chật vật đi ra...Tiệc rượu của Hồn Điện kéo dài tận ba ngày mới dứt.Sáng sớm hôm nay.Toàn thể nhân viên trên đảo đều tập hợp ở quảng trường."Tiểu Khiêm, bây giờ cháu đã thuận lợi hoàn thành Luyện ngục, kết quả đạt được không biết cao hơn bao nhiêu so với kì vọng của ông nội. Chỉ là, hiện thời tuy cháu có thể tự khống chế tâm trí của bản thân, thế nhưng vô cùng không ổn định. Nếu muốn phát huy lực Long Tượng đến mức tận cùng thì cháu phải uống linh huyết của linh hồ, nó có thể giúp cháu khống chế tâm tính, lần này trở về ông để bác Ôn đi theo giúp đỡ cho cháu!". Ngôn Tình Xuyên Không"Cháu biết thưa ông nội, chừng nào ông về thăm nhà đi, thật ra ba cháu cũng rất nhớ ông!"Trần Khiêm thản nhiên nói.Trần Điểm Thương gật đầu: "Đợi đến lúc thời cơ chín muồi ông ắt sẽ tự trở về thôi!"Sau đó ông võ vai Trần Khiêm.Trần Điểm Thương đặt kỳ vọng rất cao ở Trần Khiêm.Ba mươi mấy chiếc trực thăng cỡ lớn đã khởi động sẵn sàng."Ông nội giữ gìn sức khỏe, chúng cháu đi đây!"Trần Khiêm nhìn thật sâu ông nội mình. Sau đó xoay người.Bác Ôn cùng với hơn ba trăm cao thủ trên đảo đi theo phía sau Trần Khiêm.Ù ùù...Máy bay trực thăng bay lên không, từ phương Bắc bay thẳng về hướng Nam.Màn đêm dần dân buông xuống. Lúc này, ở vùng ngoại ô khu tam giác Thiên Thành. Một cô gái ôm theo túi tài liệu chật vật chạy trốn.Sắc mặt của cô ta tái nhợt, trên người toàn là vết thương.Nhưng hiển nhiên tập tài liệu này là vật vô cùng quan trọng, quan trọng hơn cả tính mạng của cô ta.Mà phía sau cô †a, mấy chiếc xe chậm rãi đuổi theo sau, như mèo vờn chuột.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm thay quần áo xong, thở dài một hơi.Nửa năm đau đớn, nửa năm dẫn vặt, ngày hôm nay cuối cùng cũng kết thúc rồi.Lúc anh đang chỉnh cà vạt. "Thiếu điện chủ, để tôi giúp cậu!" Bên tai bỗng vang lên một giọng nói êm ái.Một đôi tay trăng nõn như ngọc nhẹ nhàng duỗi lại gần.Nhẹ nhàng vuốt ve trên người Trân Khiêm.Trân Khiêm xoay người, anh liếc nhìn cô gái ăn mặc quyến rũ vô vàn đang đứng trước mặt.Nhẹ nâng tay năm lấy cằm của cô nàng. Cô ta vội vàng muốn chờ đợi một thứ gì đó, một khi thiếu điện chủ đã để tới tới cô ta, yêu thương cô ta, thìđịa vị ở Hồn Điện của cô ta sẽ cao chưa từng có.Bởi vậy, cô ta phải nhanh tay trổ hết tài năng giữa một đám người đẹp như vậy."CútIII"Điều mà cô ta không ngờ tới là, thiếu điện chủ lạnh lùng khó gần hơn tưởng tượng của mình.Đặc biệt chữ "cút" này, khiến cô ta lập tức như bị sét đánh trúng, toàn thân phát run."Vâng! Thiếu điện chủ!" Cô gái chật vật đi ra...Tiệc rượu của Hồn Điện kéo dài tận ba ngày mới dứt.Sáng sớm hôm nay.Toàn thể nhân viên trên đảo đều tập hợp ở quảng trường."Tiểu Khiêm, bây giờ cháu đã thuận lợi hoàn thành Luyện ngục, kết quả đạt được không biết cao hơn bao nhiêu so với kì vọng của ông nội. Chỉ là, hiện thời tuy cháu có thể tự khống chế tâm trí của bản thân, thế nhưng vô cùng không ổn định. Nếu muốn phát huy lực Long Tượng đến mức tận cùng thì cháu phải uống linh huyết của linh hồ, nó có thể giúp cháu khống chế tâm tính, lần này trở về ông để bác Ôn đi theo giúp đỡ cho cháu!". Ngôn Tình Xuyên Không"Cháu biết thưa ông nội, chừng nào ông về thăm nhà đi, thật ra ba cháu cũng rất nhớ ông!"Trần Khiêm thản nhiên nói.Trần Điểm Thương gật đầu: "Đợi đến lúc thời cơ chín muồi ông ắt sẽ tự trở về thôi!"Sau đó ông võ vai Trần Khiêm.Trần Điểm Thương đặt kỳ vọng rất cao ở Trần Khiêm.Ba mươi mấy chiếc trực thăng cỡ lớn đã khởi động sẵn sàng."Ông nội giữ gìn sức khỏe, chúng cháu đi đây!"Trần Khiêm nhìn thật sâu ông nội mình. Sau đó xoay người.Bác Ôn cùng với hơn ba trăm cao thủ trên đảo đi theo phía sau Trần Khiêm.Ù ùù...Máy bay trực thăng bay lên không, từ phương Bắc bay thẳng về hướng Nam.Màn đêm dần dân buông xuống. Lúc này, ở vùng ngoại ô khu tam giác Thiên Thành. Một cô gái ôm theo túi tài liệu chật vật chạy trốn.Sắc mặt của cô ta tái nhợt, trên người toàn là vết thương.Nhưng hiển nhiên tập tài liệu này là vật vô cùng quan trọng, quan trọng hơn cả tính mạng của cô ta.Mà phía sau cô †a, mấy chiếc xe chậm rãi đuổi theo sau, như mèo vờn chuột.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm thay quần áo xong, thở dài một hơi.Nửa năm đau đớn, nửa năm dẫn vặt, ngày hôm nay cuối cùng cũng kết thúc rồi.Lúc anh đang chỉnh cà vạt. "Thiếu điện chủ, để tôi giúp cậu!" Bên tai bỗng vang lên một giọng nói êm ái.Một đôi tay trăng nõn như ngọc nhẹ nhàng duỗi lại gần.Nhẹ nhàng vuốt ve trên người Trân Khiêm.Trân Khiêm xoay người, anh liếc nhìn cô gái ăn mặc quyến rũ vô vàn đang đứng trước mặt.Nhẹ nâng tay năm lấy cằm của cô nàng. Cô ta vội vàng muốn chờ đợi một thứ gì đó, một khi thiếu điện chủ đã để tới tới cô ta, yêu thương cô ta, thìđịa vị ở Hồn Điện của cô ta sẽ cao chưa từng có.Bởi vậy, cô ta phải nhanh tay trổ hết tài năng giữa một đám người đẹp như vậy."CútIII"Điều mà cô ta không ngờ tới là, thiếu điện chủ lạnh lùng khó gần hơn tưởng tượng của mình.Đặc biệt chữ "cút" này, khiến cô ta lập tức như bị sét đánh trúng, toàn thân phát run."Vâng! Thiếu điện chủ!" Cô gái chật vật đi ra...Tiệc rượu của Hồn Điện kéo dài tận ba ngày mới dứt.Sáng sớm hôm nay.Toàn thể nhân viên trên đảo đều tập hợp ở quảng trường."Tiểu Khiêm, bây giờ cháu đã thuận lợi hoàn thành Luyện ngục, kết quả đạt được không biết cao hơn bao nhiêu so với kì vọng của ông nội. Chỉ là, hiện thời tuy cháu có thể tự khống chế tâm trí của bản thân, thế nhưng vô cùng không ổn định. Nếu muốn phát huy lực Long Tượng đến mức tận cùng thì cháu phải uống linh huyết của linh hồ, nó có thể giúp cháu khống chế tâm tính, lần này trở về ông để bác Ôn đi theo giúp đỡ cho cháu!". Ngôn Tình Xuyên Không"Cháu biết thưa ông nội, chừng nào ông về thăm nhà đi, thật ra ba cháu cũng rất nhớ ông!"Trần Khiêm thản nhiên nói.Trần Điểm Thương gật đầu: "Đợi đến lúc thời cơ chín muồi ông ắt sẽ tự trở về thôi!"Sau đó ông võ vai Trần Khiêm.Trần Điểm Thương đặt kỳ vọng rất cao ở Trần Khiêm.Ba mươi mấy chiếc trực thăng cỡ lớn đã khởi động sẵn sàng."Ông nội giữ gìn sức khỏe, chúng cháu đi đây!"Trần Khiêm nhìn thật sâu ông nội mình. Sau đó xoay người.Bác Ôn cùng với hơn ba trăm cao thủ trên đảo đi theo phía sau Trần Khiêm.Ù ùù...Máy bay trực thăng bay lên không, từ phương Bắc bay thẳng về hướng Nam.Màn đêm dần dân buông xuống. Lúc này, ở vùng ngoại ô khu tam giác Thiên Thành. Một cô gái ôm theo túi tài liệu chật vật chạy trốn.Sắc mặt của cô ta tái nhợt, trên người toàn là vết thương.Nhưng hiển nhiên tập tài liệu này là vật vô cùng quan trọng, quan trọng hơn cả tính mạng của cô ta.Mà phía sau cô †a, mấy chiếc xe chậm rãi đuổi theo sau, như mèo vờn chuột.