Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1321: Bộ vest này thì sao

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm cất tiếng chào hỏi với Trương Mẫn."Để tôi giới thiệu cho các cậu, đây là Trần Khiêm, chúng tôi mới quen ngày hôm qua, tính cách tốt lắm, còn cứu tôi nữa!"Trương Mẫn cười nói."Ha ha, là anh ta sao, nhưng sao lại mặc như vậy tới tham gia đại hội giao lưu vậy?”Một cô gái trong nhóm đó khoanh tay, cất giọng ghét bỏ nói.Đại hội giao lưu, còn được gọi là một hình thức khác để những nhân vật lớn tầng lớp cao tụ họp.Người đến tham gia ai ai cũng có tiếng tăm.Mấy người bọn họ đều mặc đồ âu giày da, duy chỉ có Trần Khiêm ăn mặc như thể đến để du lịch vậy.Mất giá quá đi! Thật ra trong lòng mấy người đều nghĩ như vậy. "Không sao đâu, mọi người đi chơi thôi mài"Trương Mẫn không nhận ra vẻ ghét bỏ của bọn họ khi phải ở chung với Trần Khiêm.Mấy người cứ như vậy đi vào trong.Bên trong trang viên thật sự quá rộng lớn.Hơn nữa theo như Trương Mẫn giới thiệu, lần đại hội giao lưu này chia làm vòng trong và vòng ngoài.Vòng ngoài là đồ cổ thông thường, cùng với một ít vật quý khác.Muốn sở hữu đồ tốt thì phải vào xem ở bên trong."Gia Minh, cậu mới mua chiếc đồng hồ này sao, giờ tôi mới để ý thấy đấy!"Mấy người đang đi dạo.Cô gái tên là Chu Lị Lị quay qua nói chuyện với một chàng trai trong nhóm."Đúng vậy, vừa mua xong!” "Bao nhiêu tiền thế?"Chu Lị lại hỏi."Không đắt đâu, hơn hai mươi nghìn tệ thôi, chủ yếu là tôi thích kiểu dáng này, vừa hợp phối với bộ đồ âu trên người tôi!" Vương Gia Minh nói."Chậc chậc chậc, đúng là cuộc sống của người có tiền!"Trương Mẫn hâm mộ nói. Thật ra cô ta cũng không có ý gì, chỉ thấy mọi người ở bên nhau thật vui vẻ."Bộ vest này thì sao? Bao nhiêu tiền đấy?""Vest giá hơn năm mươi nghìn tệ, là hàng tôi mua. vào đợt đi Ý lần trước!"Vương Gia Minh lại nói. "Tốt quá đi!" Chu Lị Lị nói.Cô ta lại bàn về chuyện ăn mặc sinh hoạt với hai chàng trai và mấy cô gái khác.Cái trò không dùng tay cũng tát người được này, xem ra Chu Lị Lị rất hay dùng.Cô ta cố ý nói vậy để Trần Khiêm khó chịu.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm cất tiếng chào hỏi với Trương Mẫn."Để tôi giới thiệu cho các cậu, đây là Trần Khiêm, chúng tôi mới quen ngày hôm qua, tính cách tốt lắm, còn cứu tôi nữa!"Trương Mẫn cười nói."Ha ha, là anh ta sao, nhưng sao lại mặc như vậy tới tham gia đại hội giao lưu vậy?”Một cô gái trong nhóm đó khoanh tay, cất giọng ghét bỏ nói.Đại hội giao lưu, còn được gọi là một hình thức khác để những nhân vật lớn tầng lớp cao tụ họp.Người đến tham gia ai ai cũng có tiếng tăm.Mấy người bọn họ đều mặc đồ âu giày da, duy chỉ có Trần Khiêm ăn mặc như thể đến để du lịch vậy.Mất giá quá đi! Thật ra trong lòng mấy người đều nghĩ như vậy. "Không sao đâu, mọi người đi chơi thôi mài"Trương Mẫn không nhận ra vẻ ghét bỏ của bọn họ khi phải ở chung với Trần Khiêm.Mấy người cứ như vậy đi vào trong.Bên trong trang viên thật sự quá rộng lớn.Hơn nữa theo như Trương Mẫn giới thiệu, lần đại hội giao lưu này chia làm vòng trong và vòng ngoài.Vòng ngoài là đồ cổ thông thường, cùng với một ít vật quý khác.Muốn sở hữu đồ tốt thì phải vào xem ở bên trong."Gia Minh, cậu mới mua chiếc đồng hồ này sao, giờ tôi mới để ý thấy đấy!"Mấy người đang đi dạo.Cô gái tên là Chu Lị Lị quay qua nói chuyện với một chàng trai trong nhóm."Đúng vậy, vừa mua xong!” "Bao nhiêu tiền thế?"Chu Lị lại hỏi."Không đắt đâu, hơn hai mươi nghìn tệ thôi, chủ yếu là tôi thích kiểu dáng này, vừa hợp phối với bộ đồ âu trên người tôi!" Vương Gia Minh nói."Chậc chậc chậc, đúng là cuộc sống của người có tiền!"Trương Mẫn hâm mộ nói. Thật ra cô ta cũng không có ý gì, chỉ thấy mọi người ở bên nhau thật vui vẻ."Bộ vest này thì sao? Bao nhiêu tiền đấy?""Vest giá hơn năm mươi nghìn tệ, là hàng tôi mua. vào đợt đi Ý lần trước!"Vương Gia Minh lại nói. "Tốt quá đi!" Chu Lị Lị nói.Cô ta lại bàn về chuyện ăn mặc sinh hoạt với hai chàng trai và mấy cô gái khác.Cái trò không dùng tay cũng tát người được này, xem ra Chu Lị Lị rất hay dùng.Cô ta cố ý nói vậy để Trần Khiêm khó chịu.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm cất tiếng chào hỏi với Trương Mẫn."Để tôi giới thiệu cho các cậu, đây là Trần Khiêm, chúng tôi mới quen ngày hôm qua, tính cách tốt lắm, còn cứu tôi nữa!"Trương Mẫn cười nói."Ha ha, là anh ta sao, nhưng sao lại mặc như vậy tới tham gia đại hội giao lưu vậy?”Một cô gái trong nhóm đó khoanh tay, cất giọng ghét bỏ nói.Đại hội giao lưu, còn được gọi là một hình thức khác để những nhân vật lớn tầng lớp cao tụ họp.Người đến tham gia ai ai cũng có tiếng tăm.Mấy người bọn họ đều mặc đồ âu giày da, duy chỉ có Trần Khiêm ăn mặc như thể đến để du lịch vậy.Mất giá quá đi! Thật ra trong lòng mấy người đều nghĩ như vậy. "Không sao đâu, mọi người đi chơi thôi mài"Trương Mẫn không nhận ra vẻ ghét bỏ của bọn họ khi phải ở chung với Trần Khiêm.Mấy người cứ như vậy đi vào trong.Bên trong trang viên thật sự quá rộng lớn.Hơn nữa theo như Trương Mẫn giới thiệu, lần đại hội giao lưu này chia làm vòng trong và vòng ngoài.Vòng ngoài là đồ cổ thông thường, cùng với một ít vật quý khác.Muốn sở hữu đồ tốt thì phải vào xem ở bên trong."Gia Minh, cậu mới mua chiếc đồng hồ này sao, giờ tôi mới để ý thấy đấy!"Mấy người đang đi dạo.Cô gái tên là Chu Lị Lị quay qua nói chuyện với một chàng trai trong nhóm."Đúng vậy, vừa mua xong!” "Bao nhiêu tiền thế?"Chu Lị lại hỏi."Không đắt đâu, hơn hai mươi nghìn tệ thôi, chủ yếu là tôi thích kiểu dáng này, vừa hợp phối với bộ đồ âu trên người tôi!" Vương Gia Minh nói."Chậc chậc chậc, đúng là cuộc sống của người có tiền!"Trương Mẫn hâm mộ nói. Thật ra cô ta cũng không có ý gì, chỉ thấy mọi người ở bên nhau thật vui vẻ."Bộ vest này thì sao? Bao nhiêu tiền đấy?""Vest giá hơn năm mươi nghìn tệ, là hàng tôi mua. vào đợt đi Ý lần trước!"Vương Gia Minh lại nói. "Tốt quá đi!" Chu Lị Lị nói.Cô ta lại bàn về chuyện ăn mặc sinh hoạt với hai chàng trai và mấy cô gái khác.Cái trò không dùng tay cũng tát người được này, xem ra Chu Lị Lị rất hay dùng.Cô ta cố ý nói vậy để Trần Khiêm khó chịu.

Chương 1321: Bộ vest này thì sao