Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1326: Thả tôi đi, mọi người bình an vô sự

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trong lòng anh đột nhiên hơi xúc động.Cách bờ hào hơn trăm mét, có một khối nham thạch rất lớn.Cổ tay Trần Khiêm chợt chấn động, lưỡi dao vụt bay ra.Vút!Mang theo một tiếng kêu vô cùng lạ thường. Bắn trúng khối nham thạch.Rầm!Bụi mù cuồn cuộn, nham thạch vỡ vụn, đá vụn bắn tứ tung.Rồi thanh dao găm màu đen ấy lại bay về trong tay Trần Khiêm với tốc độ cực nhanh.Mà lưỡi đao lại không mảy may sứt sẹo.Trần Khiêm vô cùng vui mừng: "Lần này nhặt được đồ tốt thật rồi!"Đang định đứng dậy rời đi. Sạt sạtIBụi cỏ ở hai bên lay động, tám bóng người tiến gần bao vây Trần Khiêm.Bọn họ áp sát, lạnh lùng nhìn Trần Khiêm: "Thằng nhãi, bản khắc sắt đâu? Nếu không muốn chết thì giao nó ra đây!"Một tên đầu trọc ở trong nhóm đó bước ra phía trước."Tôi đã nói rồi, tôi không bán đâu, tại sao các người cứ ép mua ép bán như vậy, mọi người giao lưu thân thiện với nhau không được sao?"Trần Khiêm khuyên nhủ."Thäng oắt mày nói mớ đấy à, thây Thẩm của bọn †ao đã khẳng định nó là thứ tốt rồi, câu chuyện giấu báu vật trong người nên mang tội mày không biết sao? Lúc nãy đưa tiền thì không muốn, ha ha, lúc này mày không còn may mắn như vậy nữa đâu!"Tên đầu trọc lạnh lùng nói."Tốt nhất các người đừng ra tay, lúc này tôi không. muốn giết người đâu!"'Trần Khiêm vô cùng mệt mỏi.Vài ngày ngắn ngủi, Trần Khiêm được sống cuộc sống của một người bình thường, tâm tính của anh đang. nhanh chóng khôi phục.Cuối cùng anh cũng trở về cuộc sống mà trước kia mình luôn mong muốn, một cuộc sống bình yên, vô ưu vô lo.Dù biết chỉ được một thời gian ngủi, nhưng Trần Khiêm vô cùng trân trọng."Ha ha ha ha!" Đam người đó bất ngờ cười ầm lên."Tên này thần kinh hả, còn không muốn giết người nữa đấy!""Tao sống đến từng này tuổi, mới thấy kẻ sợ đến đái ra quần thôi chứ chưa thấy kẻ nào sợ đến ngu luôn đâu!""Năm đó khi tao còn làm lính đánh thuê, tám người bọn tao đã nhận biết bao nhiệm vụ, hôm nay đúng là sống lâu rồi việc nào cũng gặp được!"Cả tám người ôm bụng mà cười."Tôi không nói đùa đâu, tôi nghiêm túc đấy, thả tôi đi, mọi người bình an vô sự, không gì tốt hơn!" Trần Khiêm hít một hơi, giọng nói ẩn ý cầu xin."Ha ha ha, được rồi, chớ nói mấy lời vô ích với nó nữa, giết nó, cướp bản khắc, chúng ta về báo cáo kết quả công tác!"Tên trọc vung tay, khuôn mặt hắn ta đột nhiên trở nên dữ tợn.Hiển nhiên tám kẻ này đã giết không ít người, trong mắt bọn chúng ngập tràn sát khí tiến lại gần Trần Khiêm...

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trong lòng anh đột nhiên hơi xúc động.Cách bờ hào hơn trăm mét, có một khối nham thạch rất lớn.Cổ tay Trần Khiêm chợt chấn động, lưỡi dao vụt bay ra.Vút!Mang theo một tiếng kêu vô cùng lạ thường. Bắn trúng khối nham thạch.Rầm!Bụi mù cuồn cuộn, nham thạch vỡ vụn, đá vụn bắn tứ tung.Rồi thanh dao găm màu đen ấy lại bay về trong tay Trần Khiêm với tốc độ cực nhanh.Mà lưỡi đao lại không mảy may sứt sẹo.Trần Khiêm vô cùng vui mừng: "Lần này nhặt được đồ tốt thật rồi!"Đang định đứng dậy rời đi. Sạt sạtIBụi cỏ ở hai bên lay động, tám bóng người tiến gần bao vây Trần Khiêm.Bọn họ áp sát, lạnh lùng nhìn Trần Khiêm: "Thằng nhãi, bản khắc sắt đâu? Nếu không muốn chết thì giao nó ra đây!"Một tên đầu trọc ở trong nhóm đó bước ra phía trước."Tôi đã nói rồi, tôi không bán đâu, tại sao các người cứ ép mua ép bán như vậy, mọi người giao lưu thân thiện với nhau không được sao?"Trần Khiêm khuyên nhủ."Thäng oắt mày nói mớ đấy à, thây Thẩm của bọn †ao đã khẳng định nó là thứ tốt rồi, câu chuyện giấu báu vật trong người nên mang tội mày không biết sao? Lúc nãy đưa tiền thì không muốn, ha ha, lúc này mày không còn may mắn như vậy nữa đâu!"Tên đầu trọc lạnh lùng nói."Tốt nhất các người đừng ra tay, lúc này tôi không. muốn giết người đâu!"'Trần Khiêm vô cùng mệt mỏi.Vài ngày ngắn ngủi, Trần Khiêm được sống cuộc sống của một người bình thường, tâm tính của anh đang. nhanh chóng khôi phục.Cuối cùng anh cũng trở về cuộc sống mà trước kia mình luôn mong muốn, một cuộc sống bình yên, vô ưu vô lo.Dù biết chỉ được một thời gian ngủi, nhưng Trần Khiêm vô cùng trân trọng."Ha ha ha ha!" Đam người đó bất ngờ cười ầm lên."Tên này thần kinh hả, còn không muốn giết người nữa đấy!""Tao sống đến từng này tuổi, mới thấy kẻ sợ đến đái ra quần thôi chứ chưa thấy kẻ nào sợ đến ngu luôn đâu!""Năm đó khi tao còn làm lính đánh thuê, tám người bọn tao đã nhận biết bao nhiệm vụ, hôm nay đúng là sống lâu rồi việc nào cũng gặp được!"Cả tám người ôm bụng mà cười."Tôi không nói đùa đâu, tôi nghiêm túc đấy, thả tôi đi, mọi người bình an vô sự, không gì tốt hơn!" Trần Khiêm hít một hơi, giọng nói ẩn ý cầu xin."Ha ha ha, được rồi, chớ nói mấy lời vô ích với nó nữa, giết nó, cướp bản khắc, chúng ta về báo cáo kết quả công tác!"Tên trọc vung tay, khuôn mặt hắn ta đột nhiên trở nên dữ tợn.Hiển nhiên tám kẻ này đã giết không ít người, trong mắt bọn chúng ngập tràn sát khí tiến lại gần Trần Khiêm...

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trong lòng anh đột nhiên hơi xúc động.Cách bờ hào hơn trăm mét, có một khối nham thạch rất lớn.Cổ tay Trần Khiêm chợt chấn động, lưỡi dao vụt bay ra.Vút!Mang theo một tiếng kêu vô cùng lạ thường. Bắn trúng khối nham thạch.Rầm!Bụi mù cuồn cuộn, nham thạch vỡ vụn, đá vụn bắn tứ tung.Rồi thanh dao găm màu đen ấy lại bay về trong tay Trần Khiêm với tốc độ cực nhanh.Mà lưỡi đao lại không mảy may sứt sẹo.Trần Khiêm vô cùng vui mừng: "Lần này nhặt được đồ tốt thật rồi!"Đang định đứng dậy rời đi. Sạt sạtIBụi cỏ ở hai bên lay động, tám bóng người tiến gần bao vây Trần Khiêm.Bọn họ áp sát, lạnh lùng nhìn Trần Khiêm: "Thằng nhãi, bản khắc sắt đâu? Nếu không muốn chết thì giao nó ra đây!"Một tên đầu trọc ở trong nhóm đó bước ra phía trước."Tôi đã nói rồi, tôi không bán đâu, tại sao các người cứ ép mua ép bán như vậy, mọi người giao lưu thân thiện với nhau không được sao?"Trần Khiêm khuyên nhủ."Thäng oắt mày nói mớ đấy à, thây Thẩm của bọn †ao đã khẳng định nó là thứ tốt rồi, câu chuyện giấu báu vật trong người nên mang tội mày không biết sao? Lúc nãy đưa tiền thì không muốn, ha ha, lúc này mày không còn may mắn như vậy nữa đâu!"Tên đầu trọc lạnh lùng nói."Tốt nhất các người đừng ra tay, lúc này tôi không. muốn giết người đâu!"'Trần Khiêm vô cùng mệt mỏi.Vài ngày ngắn ngủi, Trần Khiêm được sống cuộc sống của một người bình thường, tâm tính của anh đang. nhanh chóng khôi phục.Cuối cùng anh cũng trở về cuộc sống mà trước kia mình luôn mong muốn, một cuộc sống bình yên, vô ưu vô lo.Dù biết chỉ được một thời gian ngủi, nhưng Trần Khiêm vô cùng trân trọng."Ha ha ha ha!" Đam người đó bất ngờ cười ầm lên."Tên này thần kinh hả, còn không muốn giết người nữa đấy!""Tao sống đến từng này tuổi, mới thấy kẻ sợ đến đái ra quần thôi chứ chưa thấy kẻ nào sợ đến ngu luôn đâu!""Năm đó khi tao còn làm lính đánh thuê, tám người bọn tao đã nhận biết bao nhiệm vụ, hôm nay đúng là sống lâu rồi việc nào cũng gặp được!"Cả tám người ôm bụng mà cười."Tôi không nói đùa đâu, tôi nghiêm túc đấy, thả tôi đi, mọi người bình an vô sự, không gì tốt hơn!" Trần Khiêm hít một hơi, giọng nói ẩn ý cầu xin."Ha ha ha, được rồi, chớ nói mấy lời vô ích với nó nữa, giết nó, cướp bản khắc, chúng ta về báo cáo kết quả công tác!"Tên trọc vung tay, khuôn mặt hắn ta đột nhiên trở nên dữ tợn.Hiển nhiên tám kẻ này đã giết không ít người, trong mắt bọn chúng ngập tràn sát khí tiến lại gần Trần Khiêm...

Chương 1326: Thả tôi đi, mọi người bình an vô sự