Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1327: Tất cả đều là hiểu lầm
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Thằng oắt, thiên đường có cửa mày không đi, địa ngục không lối lại xông vào, để mạng lại đây thôi!"Lúc nói chuyện, một tên trong đó rút ra một thanh dao găm đâm thẳng phía Trần Khiêm.Bụp!Dao găm chạm vào ngực Trần Khiêm lại không đâm vào được một xíu xiu nào."Sao vậy?" Người nọ lập tức trợn tròn mắt. "Là các ngươi ép tôi!"Trần Khiêm đột nhiên nổi giận, vỗ một cái vào đầu tên nọ.Phụt!Hộp sọ của hắn ta bị đập bẹp dúm, từ hai hốc mắt phọt ra máu tươi.Hắn ta bay ra ngoài hơn mười mét, lúc dập xuống đất đã biến thành một bãi máu thịt bây nhầy."Nó biết võ công!"'Tên trọc ngạc nhiên tột độ, lập tức vung tay lên: "Cùng tiến lên giải quyết nó!"Sáu người còn lại đồng loạt nhào lên.Nhưng sao bọn chúng có thể là đối thủ của Trần Khiêm được.Trần Khiêm thuần thục ra tay, chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng.Chỉ mấy giây ngắn ngủi, tất cả đều nằm rạp xuống đất, chết thảm!"Hả?"Chỉ còn tên trọc đứng tại chỗ, mồ hôi lạnh trên mặt †uôn như mưa.Hắn ta đã bị dọa đứng hình luôn rồi.Đặc biệt khi nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi giống như ác ma của Trần Khiêm.Đôi chân hắn ta như bị đổ chì không thể nhúc nhích được."Mọi người hòa thuận, bình an vô sự tốt biết bao, sao cứ phải ép tôi thế chứ!?"Trân Khiêm đi tới trước mặt tên trọc."Không... không dám, hiểu lầm... tất cả đều là hiểu lầm""Tôi đã xuống nước cầu xin, tại sao còn cho thuộc hạ của mình ra tay, ức hiếp người quá đáng!"Trần Khiêm nhẹ nhàng phủi bay cọng cỏ rơi trên bả vai hắn ta."Cảm ơn cậu, tôi không dám nữa, tôi không biết...AI"Tên trọc run rẩy, hắn ta cứu ngỡ Trần Khiêm sẽ thả mình đi.Nhưng một giây sau, tứ chỉ hắn ta đứt rời. Chỉ đọng lại một tiếng hét thảm thiết bên bờ hào.Trần Khiêm liếc mắt nhìn sang hướng một gốc cầy gần đó."Trốn lâu như vậy rồi, ra đi!!!" Trần Khiêm giận dữ thét lên.Cây cỏ rung động, một ông lão râu tóc bạc phơ. chậm rãi bước ra.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Thằng oắt, thiên đường có cửa mày không đi, địa ngục không lối lại xông vào, để mạng lại đây thôi!"Lúc nói chuyện, một tên trong đó rút ra một thanh dao găm đâm thẳng phía Trần Khiêm.Bụp!Dao găm chạm vào ngực Trần Khiêm lại không đâm vào được một xíu xiu nào."Sao vậy?" Người nọ lập tức trợn tròn mắt. "Là các ngươi ép tôi!"Trần Khiêm đột nhiên nổi giận, vỗ một cái vào đầu tên nọ.Phụt!Hộp sọ của hắn ta bị đập bẹp dúm, từ hai hốc mắt phọt ra máu tươi.Hắn ta bay ra ngoài hơn mười mét, lúc dập xuống đất đã biến thành một bãi máu thịt bây nhầy."Nó biết võ công!"'Tên trọc ngạc nhiên tột độ, lập tức vung tay lên: "Cùng tiến lên giải quyết nó!"Sáu người còn lại đồng loạt nhào lên.Nhưng sao bọn chúng có thể là đối thủ của Trần Khiêm được.Trần Khiêm thuần thục ra tay, chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng.Chỉ mấy giây ngắn ngủi, tất cả đều nằm rạp xuống đất, chết thảm!"Hả?"Chỉ còn tên trọc đứng tại chỗ, mồ hôi lạnh trên mặt †uôn như mưa.Hắn ta đã bị dọa đứng hình luôn rồi.Đặc biệt khi nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi giống như ác ma của Trần Khiêm.Đôi chân hắn ta như bị đổ chì không thể nhúc nhích được."Mọi người hòa thuận, bình an vô sự tốt biết bao, sao cứ phải ép tôi thế chứ!?"Trân Khiêm đi tới trước mặt tên trọc."Không... không dám, hiểu lầm... tất cả đều là hiểu lầm""Tôi đã xuống nước cầu xin, tại sao còn cho thuộc hạ của mình ra tay, ức hiếp người quá đáng!"Trần Khiêm nhẹ nhàng phủi bay cọng cỏ rơi trên bả vai hắn ta."Cảm ơn cậu, tôi không dám nữa, tôi không biết...AI"Tên trọc run rẩy, hắn ta cứu ngỡ Trần Khiêm sẽ thả mình đi.Nhưng một giây sau, tứ chỉ hắn ta đứt rời. Chỉ đọng lại một tiếng hét thảm thiết bên bờ hào.Trần Khiêm liếc mắt nhìn sang hướng một gốc cầy gần đó."Trốn lâu như vậy rồi, ra đi!!!" Trần Khiêm giận dữ thét lên.Cây cỏ rung động, một ông lão râu tóc bạc phơ. chậm rãi bước ra.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Thằng oắt, thiên đường có cửa mày không đi, địa ngục không lối lại xông vào, để mạng lại đây thôi!"Lúc nói chuyện, một tên trong đó rút ra một thanh dao găm đâm thẳng phía Trần Khiêm.Bụp!Dao găm chạm vào ngực Trần Khiêm lại không đâm vào được một xíu xiu nào."Sao vậy?" Người nọ lập tức trợn tròn mắt. "Là các ngươi ép tôi!"Trần Khiêm đột nhiên nổi giận, vỗ một cái vào đầu tên nọ.Phụt!Hộp sọ của hắn ta bị đập bẹp dúm, từ hai hốc mắt phọt ra máu tươi.Hắn ta bay ra ngoài hơn mười mét, lúc dập xuống đất đã biến thành một bãi máu thịt bây nhầy."Nó biết võ công!"'Tên trọc ngạc nhiên tột độ, lập tức vung tay lên: "Cùng tiến lên giải quyết nó!"Sáu người còn lại đồng loạt nhào lên.Nhưng sao bọn chúng có thể là đối thủ của Trần Khiêm được.Trần Khiêm thuần thục ra tay, chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng.Chỉ mấy giây ngắn ngủi, tất cả đều nằm rạp xuống đất, chết thảm!"Hả?"Chỉ còn tên trọc đứng tại chỗ, mồ hôi lạnh trên mặt †uôn như mưa.Hắn ta đã bị dọa đứng hình luôn rồi.Đặc biệt khi nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi giống như ác ma của Trần Khiêm.Đôi chân hắn ta như bị đổ chì không thể nhúc nhích được."Mọi người hòa thuận, bình an vô sự tốt biết bao, sao cứ phải ép tôi thế chứ!?"Trân Khiêm đi tới trước mặt tên trọc."Không... không dám, hiểu lầm... tất cả đều là hiểu lầm""Tôi đã xuống nước cầu xin, tại sao còn cho thuộc hạ của mình ra tay, ức hiếp người quá đáng!"Trần Khiêm nhẹ nhàng phủi bay cọng cỏ rơi trên bả vai hắn ta."Cảm ơn cậu, tôi không dám nữa, tôi không biết...AI"Tên trọc run rẩy, hắn ta cứu ngỡ Trần Khiêm sẽ thả mình đi.Nhưng một giây sau, tứ chỉ hắn ta đứt rời. Chỉ đọng lại một tiếng hét thảm thiết bên bờ hào.Trần Khiêm liếc mắt nhìn sang hướng một gốc cầy gần đó."Trốn lâu như vậy rồi, ra đi!!!" Trần Khiêm giận dữ thét lên.Cây cỏ rung động, một ông lão râu tóc bạc phơ. chậm rãi bước ra.