Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1355: Tha cho các người?
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Vụt!Trần Khiêm hung hãn ngẩng đầu.Đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào mọi người.Một luồng khí lạnh ấp đến khiến sáu người bọn họ lạnh sống lưng, không khí trong phòng dường như lạnh đi.'Trần Khiêm vung tay lên chém dao xuống.Chính nhóm người này đã ép mình đến bước đường cùng, có nhà mà không thể về.Chính những kẻ này đã ép mình như chó nhà có tang, bị ức hiếp đủ điều.Chính bọn họ muốn cướp gia sản nhà họ Trần. Giết!Cơn thịnh nộ muốn giết người trong lòng Trân Khiêm cuộn trào.Giết chóc, đánh đâu thắng đó. Sáu kẻ này đâu phải là đối thủ của Trần Khiêm.Chiêu nào của Trần Khiêm cũng hiểm độc, sau mấy chục tiếng thở dốc thì chết một đám.Máu tươi văng tung tóe đây phòng. “Giỏi... giỏi quá!” Mí mắt Mạc Vân Hải giật mạnh.'Trần Khiêm đã ra tay, ông ta biết mình cũng không phải là đối thủ.Bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là bỏ chạy!Lúc này, dứt khoát xoay người rời đi. Vụt!Một con dao vụt qua.Bỗng chốc xuyên qua cổ của Mạc Vân Hải. “Cậu... cậu...!”Mạc Vân Hải kêu lên hai tiếng yếu ớt, sau đó lập tức. ngã xuống đất.“AI”Lục Tuyết sợ hãi, che miệng lại, co người vào góc tường.Bao gồm tất cả những người nhà họ Lục, ai cũng không dám thở mạnh.“Ha ha, cậu... cậu Trần, đều là do nhà họ Mạc ép...”Lục Tông Niên biết rõ mình phạm phải tội lớn rồi, vội vàng cười trừ, ý muốn Trần Khiêm tha cho ông ta.Nhưng ông ta vừa chạm nhẹ vào cánh tay và đôi mắt đỏ rực của Trần Khiêm.Thì bị Trần Khiêm kẹp cổ. Một tiếng rắc vang lên! Máu tươi tuôn ra, sau đó bị Trần Khiêm ném ra ngoài cửa sổ, giấy giụa một lúc, sau đó không còn chút động tĩnh nào.Cậu Trần tha mạng!”Lục Tông Nguyên sợ hãi vội quỳ xuống, người nhà họ Lục cũng đều quỳ xuống.Trần Khiêm hít sâu một hơi.Màu đỏ tươi trong mắt lúc này mới dần biến mất.Thực ra vừa rồi Lục Tông Niên đến gần, địch ý trong Trần Khiêm vẫn chưa biến mất, cho nên chạm vào Trần Khiêm thì chẳng khác gì tự tìm đường chết cả.“Tha cho các người?”Trần Khiêm chậm rãi đi về phía Lục Nguyên Tông.“Ông đã hứa cho tôi mượn “Kinh Bách Thú” thì không nên nuốt lời, càng không nên thông đồng với nhà họ Mạc để hại tTrần Khiêm nói.Một tay đã nắm lấy đầu của Lục Tông Nguyên, nước. mắt nước mũi của Lục Tông Nguyên đều chảy vào trong miệng.Đang chuẩn bị dùng sức.“Trần Khiêm, đừng!!!" . 𝑇𝙧ờ um t𝙧um huyề𝐧 t𝙧ùm ( 𝑇𝙍Ù𝑀𝑇𝙍U YỆN.V𝐧 )Lúc này, Lục Hàm xông vào, vội hét lớn.“Tiểu Hàm, cuối cùng em cũng tới, nhanh cứu chị!”Lúc này, Lục Tuyết chạy tới, trốn sau lưng Lục Hàm.Nhìn Trần Khiêm với vẻ mặt đầy sợ hãi.“Trần Khiêm, đây là ba tôi, tôi biết ông ấy làm sai rồi, nhưng ông ấy chỉ nhất thời đánh mất lý trí thôi. Trần Khiêm, đây là “Kinh Bách Thú” của nhà họ Lục, cho anh, anh bỏ qua cho bọn họ đi!”Lục Hàm khóc nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Vụt!Trần Khiêm hung hãn ngẩng đầu.Đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào mọi người.Một luồng khí lạnh ấp đến khiến sáu người bọn họ lạnh sống lưng, không khí trong phòng dường như lạnh đi.'Trần Khiêm vung tay lên chém dao xuống.Chính nhóm người này đã ép mình đến bước đường cùng, có nhà mà không thể về.Chính những kẻ này đã ép mình như chó nhà có tang, bị ức hiếp đủ điều.Chính bọn họ muốn cướp gia sản nhà họ Trần. Giết!Cơn thịnh nộ muốn giết người trong lòng Trân Khiêm cuộn trào.Giết chóc, đánh đâu thắng đó. Sáu kẻ này đâu phải là đối thủ của Trần Khiêm.Chiêu nào của Trần Khiêm cũng hiểm độc, sau mấy chục tiếng thở dốc thì chết một đám.Máu tươi văng tung tóe đây phòng. “Giỏi... giỏi quá!” Mí mắt Mạc Vân Hải giật mạnh.'Trần Khiêm đã ra tay, ông ta biết mình cũng không phải là đối thủ.Bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là bỏ chạy!Lúc này, dứt khoát xoay người rời đi. Vụt!Một con dao vụt qua.Bỗng chốc xuyên qua cổ của Mạc Vân Hải. “Cậu... cậu...!”Mạc Vân Hải kêu lên hai tiếng yếu ớt, sau đó lập tức. ngã xuống đất.“AI”Lục Tuyết sợ hãi, che miệng lại, co người vào góc tường.Bao gồm tất cả những người nhà họ Lục, ai cũng không dám thở mạnh.“Ha ha, cậu... cậu Trần, đều là do nhà họ Mạc ép...”Lục Tông Niên biết rõ mình phạm phải tội lớn rồi, vội vàng cười trừ, ý muốn Trần Khiêm tha cho ông ta.Nhưng ông ta vừa chạm nhẹ vào cánh tay và đôi mắt đỏ rực của Trần Khiêm.Thì bị Trần Khiêm kẹp cổ. Một tiếng rắc vang lên! Máu tươi tuôn ra, sau đó bị Trần Khiêm ném ra ngoài cửa sổ, giấy giụa một lúc, sau đó không còn chút động tĩnh nào.Cậu Trần tha mạng!”Lục Tông Nguyên sợ hãi vội quỳ xuống, người nhà họ Lục cũng đều quỳ xuống.Trần Khiêm hít sâu một hơi.Màu đỏ tươi trong mắt lúc này mới dần biến mất.Thực ra vừa rồi Lục Tông Niên đến gần, địch ý trong Trần Khiêm vẫn chưa biến mất, cho nên chạm vào Trần Khiêm thì chẳng khác gì tự tìm đường chết cả.“Tha cho các người?”Trần Khiêm chậm rãi đi về phía Lục Nguyên Tông.“Ông đã hứa cho tôi mượn “Kinh Bách Thú” thì không nên nuốt lời, càng không nên thông đồng với nhà họ Mạc để hại tTrần Khiêm nói.Một tay đã nắm lấy đầu của Lục Tông Nguyên, nước. mắt nước mũi của Lục Tông Nguyên đều chảy vào trong miệng.Đang chuẩn bị dùng sức.“Trần Khiêm, đừng!!!" . 𝑇𝙧ờ um t𝙧um huyề𝐧 t𝙧ùm ( 𝑇𝙍Ù𝑀𝑇𝙍U YỆN.V𝐧 )Lúc này, Lục Hàm xông vào, vội hét lớn.“Tiểu Hàm, cuối cùng em cũng tới, nhanh cứu chị!”Lúc này, Lục Tuyết chạy tới, trốn sau lưng Lục Hàm.Nhìn Trần Khiêm với vẻ mặt đầy sợ hãi.“Trần Khiêm, đây là ba tôi, tôi biết ông ấy làm sai rồi, nhưng ông ấy chỉ nhất thời đánh mất lý trí thôi. Trần Khiêm, đây là “Kinh Bách Thú” của nhà họ Lục, cho anh, anh bỏ qua cho bọn họ đi!”Lục Hàm khóc nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Vụt!Trần Khiêm hung hãn ngẩng đầu.Đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào mọi người.Một luồng khí lạnh ấp đến khiến sáu người bọn họ lạnh sống lưng, không khí trong phòng dường như lạnh đi.'Trần Khiêm vung tay lên chém dao xuống.Chính nhóm người này đã ép mình đến bước đường cùng, có nhà mà không thể về.Chính những kẻ này đã ép mình như chó nhà có tang, bị ức hiếp đủ điều.Chính bọn họ muốn cướp gia sản nhà họ Trần. Giết!Cơn thịnh nộ muốn giết người trong lòng Trân Khiêm cuộn trào.Giết chóc, đánh đâu thắng đó. Sáu kẻ này đâu phải là đối thủ của Trần Khiêm.Chiêu nào của Trần Khiêm cũng hiểm độc, sau mấy chục tiếng thở dốc thì chết một đám.Máu tươi văng tung tóe đây phòng. “Giỏi... giỏi quá!” Mí mắt Mạc Vân Hải giật mạnh.'Trần Khiêm đã ra tay, ông ta biết mình cũng không phải là đối thủ.Bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là bỏ chạy!Lúc này, dứt khoát xoay người rời đi. Vụt!Một con dao vụt qua.Bỗng chốc xuyên qua cổ của Mạc Vân Hải. “Cậu... cậu...!”Mạc Vân Hải kêu lên hai tiếng yếu ớt, sau đó lập tức. ngã xuống đất.“AI”Lục Tuyết sợ hãi, che miệng lại, co người vào góc tường.Bao gồm tất cả những người nhà họ Lục, ai cũng không dám thở mạnh.“Ha ha, cậu... cậu Trần, đều là do nhà họ Mạc ép...”Lục Tông Niên biết rõ mình phạm phải tội lớn rồi, vội vàng cười trừ, ý muốn Trần Khiêm tha cho ông ta.Nhưng ông ta vừa chạm nhẹ vào cánh tay và đôi mắt đỏ rực của Trần Khiêm.Thì bị Trần Khiêm kẹp cổ. Một tiếng rắc vang lên! Máu tươi tuôn ra, sau đó bị Trần Khiêm ném ra ngoài cửa sổ, giấy giụa một lúc, sau đó không còn chút động tĩnh nào.Cậu Trần tha mạng!”Lục Tông Nguyên sợ hãi vội quỳ xuống, người nhà họ Lục cũng đều quỳ xuống.Trần Khiêm hít sâu một hơi.Màu đỏ tươi trong mắt lúc này mới dần biến mất.Thực ra vừa rồi Lục Tông Niên đến gần, địch ý trong Trần Khiêm vẫn chưa biến mất, cho nên chạm vào Trần Khiêm thì chẳng khác gì tự tìm đường chết cả.“Tha cho các người?”Trần Khiêm chậm rãi đi về phía Lục Nguyên Tông.“Ông đã hứa cho tôi mượn “Kinh Bách Thú” thì không nên nuốt lời, càng không nên thông đồng với nhà họ Mạc để hại tTrần Khiêm nói.Một tay đã nắm lấy đầu của Lục Tông Nguyên, nước. mắt nước mũi của Lục Tông Nguyên đều chảy vào trong miệng.Đang chuẩn bị dùng sức.“Trần Khiêm, đừng!!!" . 𝑇𝙧ờ um t𝙧um huyề𝐧 t𝙧ùm ( 𝑇𝙍Ù𝑀𝑇𝙍U YỆN.V𝐧 )Lúc này, Lục Hàm xông vào, vội hét lớn.“Tiểu Hàm, cuối cùng em cũng tới, nhanh cứu chị!”Lúc này, Lục Tuyết chạy tới, trốn sau lưng Lục Hàm.Nhìn Trần Khiêm với vẻ mặt đầy sợ hãi.“Trần Khiêm, đây là ba tôi, tôi biết ông ấy làm sai rồi, nhưng ông ấy chỉ nhất thời đánh mất lý trí thôi. Trần Khiêm, đây là “Kinh Bách Thú” của nhà họ Lục, cho anh, anh bỏ qua cho bọn họ đi!”Lục Hàm khóc nói.