Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1359: Huyết tinh
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Cùng lúc đó, một lão già hai tay chắp sau lưng, đi đến chỗ hai thi thể, lạnh lùng cười nói.Đột nhiên, lão già này ngước mắt, nhìn thấy Trần Khiêm đang đứng trong rừng cây.Nhất là sau khi nhìn rõ mặt Trần Khiêm, mí mắt ông ta khẽ nhướng lên.“Hóa ra là cậu ta? Đúng là thiên đường có lối cậu không đi, địa ngục không cửa cậu cứ xông vào!”Lão già lạnh lùng cười.“Trần Khiêm, cậu Trần, vẫn khỏe chứ?”Khóe mắt lão già mang theo ý muốn giết người.Cả người Trần Khiêm đang nghe ngóng động tĩnh xung quanh, nhưng sau khi nghe thấy ở đây có người quen mình.Anh vô thức ngẩng đầu lên nhìn.“Hóa ra là ông.”Trần Khiêm sững sờ.Chính là lúc này, linh hồ vẫn luôn ẩn náu nơi nào đó đột nhiên chuyển động.Một bước nhảy vọt vào trong một sơn động.Trong sơn động, chướng khí dày đặc, nhìn không rõ, mà nó thì vô cùng nhanh nhạy, chẳng mấy chốc đã biến mất rồi.“Đừng chạy!”'Trần Khiêm tức giận nghiến răng, vươn người nhảy xuống sơn động.“Hửm? Xem ra bản lĩnh của tên nhóc này rất tốt nhỉ, bây giờ đã lấy được linh dược. Mà thằng nhóc này là cậu ấm nhà giàu, từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, nếu như lấy trái tim của nó luyện thành thuốc dẫn sẽ có lợi lớn cho. mình, tốt hơn nhiều so với đám nhớp nháp này!”“Giết nó đi!” Lão già này hạ quyết tâm, khóe miệng giương lên một nụ cười lạnh lẽo, phát hiện ra dấu vết Trần Khiêmchạy trốn nên đuổi theo.“Lần này không biết khi nào mới có thể bắt được con thú này!”Trần Khiêm lo lắng nắm tóc, tìm thấy một tảng đá trong sơn động nên ngồi xuống.Anh cố gắng nhớ lại những ghi chép trong “Kinh Bách Thú”.Bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.Huyết tinh!Đúng rồi, huyết tỉnh!Chỉ tại vội quá mà quên mất cách này. Trần Khiêm đứng lên cười nói.Trước đó đã nói, loài thú như linh hồ còn thông minh hơn một số thiên tài.Nhưng lại có một nhược điểm chí mạng. Đó chính là tham lam.Nó thích uống máu, đặc biệt là có lợi cho nó, hơn nữa còn là máu của người có thể lực khỏe mạnh.Máu của con người là có sức hấp dẫn nhất với nó.Chỉ cần lấy máu người luyện thành huyết tỉnh thì con †hú này chắc chắn sẽ không chịu được cám dõ.Huyết tinh thuộc loại phương pháp chiết xuất, có thể hiểu là lọc sạch máu.Nhưng ngay sau đó, Trần Khiêm lại nhụt chí. Hiện tại mình đã chạy đi rất xa rồi, mặc dù vừa nấy lão già kia giết hai người, đúng lúc có thể sử dụng máu đó.Nhưng khoảng cách xa quá, đến khi đó cũng không chắc con linh hồ giảo hoạt này còn ở sơn động hay không.Mà cần rất nhiều máu. Cũng không thể tự giết mình để dụ linh hồ ra chứ?Lẽ nào đã định sẵn là mình không bắt được linh hồ, tương lai sẽ trở thành một con quỷ khát máu sao?Trần Khiêm thầm chán nản.Lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt...
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Cùng lúc đó, một lão già hai tay chắp sau lưng, đi đến chỗ hai thi thể, lạnh lùng cười nói.Đột nhiên, lão già này ngước mắt, nhìn thấy Trần Khiêm đang đứng trong rừng cây.Nhất là sau khi nhìn rõ mặt Trần Khiêm, mí mắt ông ta khẽ nhướng lên.“Hóa ra là cậu ta? Đúng là thiên đường có lối cậu không đi, địa ngục không cửa cậu cứ xông vào!”Lão già lạnh lùng cười.“Trần Khiêm, cậu Trần, vẫn khỏe chứ?”Khóe mắt lão già mang theo ý muốn giết người.Cả người Trần Khiêm đang nghe ngóng động tĩnh xung quanh, nhưng sau khi nghe thấy ở đây có người quen mình.Anh vô thức ngẩng đầu lên nhìn.“Hóa ra là ông.”Trần Khiêm sững sờ.Chính là lúc này, linh hồ vẫn luôn ẩn náu nơi nào đó đột nhiên chuyển động.Một bước nhảy vọt vào trong một sơn động.Trong sơn động, chướng khí dày đặc, nhìn không rõ, mà nó thì vô cùng nhanh nhạy, chẳng mấy chốc đã biến mất rồi.“Đừng chạy!”'Trần Khiêm tức giận nghiến răng, vươn người nhảy xuống sơn động.“Hửm? Xem ra bản lĩnh của tên nhóc này rất tốt nhỉ, bây giờ đã lấy được linh dược. Mà thằng nhóc này là cậu ấm nhà giàu, từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, nếu như lấy trái tim của nó luyện thành thuốc dẫn sẽ có lợi lớn cho. mình, tốt hơn nhiều so với đám nhớp nháp này!”“Giết nó đi!” Lão già này hạ quyết tâm, khóe miệng giương lên một nụ cười lạnh lẽo, phát hiện ra dấu vết Trần Khiêmchạy trốn nên đuổi theo.“Lần này không biết khi nào mới có thể bắt được con thú này!”Trần Khiêm lo lắng nắm tóc, tìm thấy một tảng đá trong sơn động nên ngồi xuống.Anh cố gắng nhớ lại những ghi chép trong “Kinh Bách Thú”.Bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.Huyết tinh!Đúng rồi, huyết tỉnh!Chỉ tại vội quá mà quên mất cách này. Trần Khiêm đứng lên cười nói.Trước đó đã nói, loài thú như linh hồ còn thông minh hơn một số thiên tài.Nhưng lại có một nhược điểm chí mạng. Đó chính là tham lam.Nó thích uống máu, đặc biệt là có lợi cho nó, hơn nữa còn là máu của người có thể lực khỏe mạnh.Máu của con người là có sức hấp dẫn nhất với nó.Chỉ cần lấy máu người luyện thành huyết tỉnh thì con †hú này chắc chắn sẽ không chịu được cám dõ.Huyết tinh thuộc loại phương pháp chiết xuất, có thể hiểu là lọc sạch máu.Nhưng ngay sau đó, Trần Khiêm lại nhụt chí. Hiện tại mình đã chạy đi rất xa rồi, mặc dù vừa nấy lão già kia giết hai người, đúng lúc có thể sử dụng máu đó.Nhưng khoảng cách xa quá, đến khi đó cũng không chắc con linh hồ giảo hoạt này còn ở sơn động hay không.Mà cần rất nhiều máu. Cũng không thể tự giết mình để dụ linh hồ ra chứ?Lẽ nào đã định sẵn là mình không bắt được linh hồ, tương lai sẽ trở thành một con quỷ khát máu sao?Trần Khiêm thầm chán nản.Lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt...
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Cùng lúc đó, một lão già hai tay chắp sau lưng, đi đến chỗ hai thi thể, lạnh lùng cười nói.Đột nhiên, lão già này ngước mắt, nhìn thấy Trần Khiêm đang đứng trong rừng cây.Nhất là sau khi nhìn rõ mặt Trần Khiêm, mí mắt ông ta khẽ nhướng lên.“Hóa ra là cậu ta? Đúng là thiên đường có lối cậu không đi, địa ngục không cửa cậu cứ xông vào!”Lão già lạnh lùng cười.“Trần Khiêm, cậu Trần, vẫn khỏe chứ?”Khóe mắt lão già mang theo ý muốn giết người.Cả người Trần Khiêm đang nghe ngóng động tĩnh xung quanh, nhưng sau khi nghe thấy ở đây có người quen mình.Anh vô thức ngẩng đầu lên nhìn.“Hóa ra là ông.”Trần Khiêm sững sờ.Chính là lúc này, linh hồ vẫn luôn ẩn náu nơi nào đó đột nhiên chuyển động.Một bước nhảy vọt vào trong một sơn động.Trong sơn động, chướng khí dày đặc, nhìn không rõ, mà nó thì vô cùng nhanh nhạy, chẳng mấy chốc đã biến mất rồi.“Đừng chạy!”'Trần Khiêm tức giận nghiến răng, vươn người nhảy xuống sơn động.“Hửm? Xem ra bản lĩnh của tên nhóc này rất tốt nhỉ, bây giờ đã lấy được linh dược. Mà thằng nhóc này là cậu ấm nhà giàu, từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, nếu như lấy trái tim của nó luyện thành thuốc dẫn sẽ có lợi lớn cho. mình, tốt hơn nhiều so với đám nhớp nháp này!”“Giết nó đi!” Lão già này hạ quyết tâm, khóe miệng giương lên một nụ cười lạnh lẽo, phát hiện ra dấu vết Trần Khiêmchạy trốn nên đuổi theo.“Lần này không biết khi nào mới có thể bắt được con thú này!”Trần Khiêm lo lắng nắm tóc, tìm thấy một tảng đá trong sơn động nên ngồi xuống.Anh cố gắng nhớ lại những ghi chép trong “Kinh Bách Thú”.Bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.Huyết tinh!Đúng rồi, huyết tỉnh!Chỉ tại vội quá mà quên mất cách này. Trần Khiêm đứng lên cười nói.Trước đó đã nói, loài thú như linh hồ còn thông minh hơn một số thiên tài.Nhưng lại có một nhược điểm chí mạng. Đó chính là tham lam.Nó thích uống máu, đặc biệt là có lợi cho nó, hơn nữa còn là máu của người có thể lực khỏe mạnh.Máu của con người là có sức hấp dẫn nhất với nó.Chỉ cần lấy máu người luyện thành huyết tỉnh thì con †hú này chắc chắn sẽ không chịu được cám dõ.Huyết tinh thuộc loại phương pháp chiết xuất, có thể hiểu là lọc sạch máu.Nhưng ngay sau đó, Trần Khiêm lại nhụt chí. Hiện tại mình đã chạy đi rất xa rồi, mặc dù vừa nấy lão già kia giết hai người, đúng lúc có thể sử dụng máu đó.Nhưng khoảng cách xa quá, đến khi đó cũng không chắc con linh hồ giảo hoạt này còn ở sơn động hay không.Mà cần rất nhiều máu. Cũng không thể tự giết mình để dụ linh hồ ra chứ?Lẽ nào đã định sẵn là mình không bắt được linh hồ, tương lai sẽ trở thành một con quỷ khát máu sao?Trần Khiêm thầm chán nản.Lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt...