Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1360: Mày muốn tao cứu mày
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm liếc nhìn.Thì ra là một con chó con, đang khập khiễng đi về phía mình.'Toàn thân con chó chăng chịt vết thương.Hình như là gãy chân.Lúc này, nó nằm xuống trước chân Trần Khiêm. Lưỡi nó liếm vào mũi giày của Trần Khiêm. Trần Khiêm giật mình.Không ngờ sâu trong rừng rậm này lại có một con vật nhỏ như vậy.Trong rừng nhiều dã thú như vậy mà nó lại có thể sống được cũng là một kỳ tích rồi.“Mày muốn tao cứu mày?”Trần Khiêm nói.Nó thấp giọng sủa hai tiếng, lại liếm vào giày Trần Khiêm.Tiếc là con chó con này còn quá nhỏ, nếu không có thể lấy máu của nó để tạo huyết tinh.Đây là suy nghĩ vừa rồi của Trần Khiêm.Nhưng lúc này thấy con chó con này cũng thông minh.Lại có thể sống được trong vùng rừng rậm này. Cho nên anh không nỡ.Huống hồ gì bây giờ nó còn cầu cứu mình. Sao mình có thể nhẫn tâm giết nó được!“Mày cũng đủ thảm rồi, không biết ai vứt mày ở đây, may mà gặp được tao đấy!"Trần Khiêm lắc đầu.Xoa đầu chó con một lát.“Được rồi, tao không ở đây lâu được, tao giúp mày băng bó trước, còn có thể thoát khỏi khu rừng này hay không thì tao không giúp mày được rồi!”Trần Khiêm nói.Động tác lúc này rất thành thạo, chẳng mấy chốc đã cầm máu cho chó con, hoàn toàn băng bó xong.“Bây giờ nếu nhóm bác Ôn đuổi đến đây thì còn ổn, bây giờ cần máu người, mỗi người bọn tao góp một ít, như vậy thì có thể dụ linh hồ ra lần nữa.Nhưng cũng không biết phải đợi bao lâu, nếu muộn hơn nữa chỉ sợ là linh hồ trốn khỏi sơn động này, muốn dụ cũng không dụ ra được nữa.” Trần Khiêm chán nản.Nhưng lúc này, chó con nằm xuống trước mặt Trần Khiêm, gối đầu lên chân Trần Khiêm.“Gì vậy? Tao nói rồi, giờ tao không rảnh để quan tâm tới mày, tao có chuyện quan trọng.”'Trần Khiêm thấy nó ỷ lại vào mình, không khỏi cười khổ.Nhưng làm thế nào chó con cũng không đi.Lúc này, tai Trần Khiêm đột nhiên khẽ động.Có động tĩnh.Lắng nghe, hình như có người đang đi về phía mình. “Gâu gâu!!!"Thính giác của chó con cũng rất nhạy, nó đứng lên, sủa lớn vài tiếng.Sau khi sủa xong thì chớp mắt, nhìn Trần Khiêm rồi vẫy đuôi, thè lưỡi.“Tính cảnh giác của mày rất cao đấy! Không sợ thu hút người khác đến đây giết mày à?”Trần Khiêm cười khổ.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm liếc nhìn.Thì ra là một con chó con, đang khập khiễng đi về phía mình.'Toàn thân con chó chăng chịt vết thương.Hình như là gãy chân.Lúc này, nó nằm xuống trước chân Trần Khiêm. Lưỡi nó liếm vào mũi giày của Trần Khiêm. Trần Khiêm giật mình.Không ngờ sâu trong rừng rậm này lại có một con vật nhỏ như vậy.Trong rừng nhiều dã thú như vậy mà nó lại có thể sống được cũng là một kỳ tích rồi.“Mày muốn tao cứu mày?”Trần Khiêm nói.Nó thấp giọng sủa hai tiếng, lại liếm vào giày Trần Khiêm.Tiếc là con chó con này còn quá nhỏ, nếu không có thể lấy máu của nó để tạo huyết tinh.Đây là suy nghĩ vừa rồi của Trần Khiêm.Nhưng lúc này thấy con chó con này cũng thông minh.Lại có thể sống được trong vùng rừng rậm này. Cho nên anh không nỡ.Huống hồ gì bây giờ nó còn cầu cứu mình. Sao mình có thể nhẫn tâm giết nó được!“Mày cũng đủ thảm rồi, không biết ai vứt mày ở đây, may mà gặp được tao đấy!"Trần Khiêm lắc đầu.Xoa đầu chó con một lát.“Được rồi, tao không ở đây lâu được, tao giúp mày băng bó trước, còn có thể thoát khỏi khu rừng này hay không thì tao không giúp mày được rồi!”Trần Khiêm nói.Động tác lúc này rất thành thạo, chẳng mấy chốc đã cầm máu cho chó con, hoàn toàn băng bó xong.“Bây giờ nếu nhóm bác Ôn đuổi đến đây thì còn ổn, bây giờ cần máu người, mỗi người bọn tao góp một ít, như vậy thì có thể dụ linh hồ ra lần nữa.Nhưng cũng không biết phải đợi bao lâu, nếu muộn hơn nữa chỉ sợ là linh hồ trốn khỏi sơn động này, muốn dụ cũng không dụ ra được nữa.” Trần Khiêm chán nản.Nhưng lúc này, chó con nằm xuống trước mặt Trần Khiêm, gối đầu lên chân Trần Khiêm.“Gì vậy? Tao nói rồi, giờ tao không rảnh để quan tâm tới mày, tao có chuyện quan trọng.”'Trần Khiêm thấy nó ỷ lại vào mình, không khỏi cười khổ.Nhưng làm thế nào chó con cũng không đi.Lúc này, tai Trần Khiêm đột nhiên khẽ động.Có động tĩnh.Lắng nghe, hình như có người đang đi về phía mình. “Gâu gâu!!!"Thính giác của chó con cũng rất nhạy, nó đứng lên, sủa lớn vài tiếng.Sau khi sủa xong thì chớp mắt, nhìn Trần Khiêm rồi vẫy đuôi, thè lưỡi.“Tính cảnh giác của mày rất cao đấy! Không sợ thu hút người khác đến đây giết mày à?”Trần Khiêm cười khổ.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm liếc nhìn.Thì ra là một con chó con, đang khập khiễng đi về phía mình.'Toàn thân con chó chăng chịt vết thương.Hình như là gãy chân.Lúc này, nó nằm xuống trước chân Trần Khiêm. Lưỡi nó liếm vào mũi giày của Trần Khiêm. Trần Khiêm giật mình.Không ngờ sâu trong rừng rậm này lại có một con vật nhỏ như vậy.Trong rừng nhiều dã thú như vậy mà nó lại có thể sống được cũng là một kỳ tích rồi.“Mày muốn tao cứu mày?”Trần Khiêm nói.Nó thấp giọng sủa hai tiếng, lại liếm vào giày Trần Khiêm.Tiếc là con chó con này còn quá nhỏ, nếu không có thể lấy máu của nó để tạo huyết tinh.Đây là suy nghĩ vừa rồi của Trần Khiêm.Nhưng lúc này thấy con chó con này cũng thông minh.Lại có thể sống được trong vùng rừng rậm này. Cho nên anh không nỡ.Huống hồ gì bây giờ nó còn cầu cứu mình. Sao mình có thể nhẫn tâm giết nó được!“Mày cũng đủ thảm rồi, không biết ai vứt mày ở đây, may mà gặp được tao đấy!"Trần Khiêm lắc đầu.Xoa đầu chó con một lát.“Được rồi, tao không ở đây lâu được, tao giúp mày băng bó trước, còn có thể thoát khỏi khu rừng này hay không thì tao không giúp mày được rồi!”Trần Khiêm nói.Động tác lúc này rất thành thạo, chẳng mấy chốc đã cầm máu cho chó con, hoàn toàn băng bó xong.“Bây giờ nếu nhóm bác Ôn đuổi đến đây thì còn ổn, bây giờ cần máu người, mỗi người bọn tao góp một ít, như vậy thì có thể dụ linh hồ ra lần nữa.Nhưng cũng không biết phải đợi bao lâu, nếu muộn hơn nữa chỉ sợ là linh hồ trốn khỏi sơn động này, muốn dụ cũng không dụ ra được nữa.” Trần Khiêm chán nản.Nhưng lúc này, chó con nằm xuống trước mặt Trần Khiêm, gối đầu lên chân Trần Khiêm.“Gì vậy? Tao nói rồi, giờ tao không rảnh để quan tâm tới mày, tao có chuyện quan trọng.”'Trần Khiêm thấy nó ỷ lại vào mình, không khỏi cười khổ.Nhưng làm thế nào chó con cũng không đi.Lúc này, tai Trần Khiêm đột nhiên khẽ động.Có động tĩnh.Lắng nghe, hình như có người đang đi về phía mình. “Gâu gâu!!!"Thính giác của chó con cũng rất nhạy, nó đứng lên, sủa lớn vài tiếng.Sau khi sủa xong thì chớp mắt, nhìn Trần Khiêm rồi vẫy đuôi, thè lưỡi.“Tính cảnh giác của mày rất cao đấy! Không sợ thu hút người khác đến đây giết mày à?”Trần Khiêm cười khổ.