Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1386: Điên cuồng
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Cũng chính lúc này, Mạc Trường Không nhìn thấy tấm bản đồ lớn phía sau Trần Cận Đông.Đột nhiên ánh mắt hơi khựng lại.Nhưng lúc này không gì khiến ông ta vui sướng hơn việc tiêu diệt cả nhà họ Trần cả!“Mạc trưởng lão, ông mở miệng ra là nói nợ máu. Ha ha, không biết nhà họ Trần tôi nợ máu gì với các người?”Trần Cận Đông cau mày nói.“Còn giả vờ không biết? Trần Cận Đông, một năm nay, Mạc Trường Không tôi cũng xem như nể mặt nhà họ Trần anh lắm rồi, nhưng tôi lại không ngờ, chính vì ban đầu tôi chùn tay mà hôm nay đã gây ra đại họa, khiến hơn ba trăm người của nhà họ Mạc ở Long Giang đều bỏ mạng! Tiêu diệt cả nhà họ Mạc ở Long Giang của tôi rồi!"Giọng của Mạc Trường Không chợt lạnh đi.“Cái gì? Nhà họ Mạc ở Long Giang bị người ta tiêu diệt?”Trần Cận Đông trợn mắt, vẻ mặt ngạc nhiên.Mí mắt Mạc Vệ Bình cũng giật mạnh.Mặc dù Mạc Trường Không không công nhận nhà họ Mạc ở Long Giang, nhưng một số người nhà họ Mạc đều biết rõ, Mạc Trường Không đã làm trái với gia quy của nhà họ Mạc.Mạc Vệ Bình cũng biết, người trong dòng họ với Mạc. Trường Không có rất nhiều cao thủ.Nhưng bây giờ nhà họ Mạc ở Long Giang lại bị người khác tiêu diệt?“Mặc dù nhà họ Mạc ở Long Giang không phải gia tộc ẩn dật của nhà họ Mạc chúng ta, nhưng cũng có rất nhiều cao thủ. Rốt cuộc là ai có bản lĩnh lớn như vậy, e là nhà họ Trần không có ai đâu nhỉ?”Mạc Khinh Vũ không khỏi ngạc nhiên, khế hỏi ông nội.“Đúng vậy, gia tộc giàu có bình thường cũng không có cách nào cả, quả thực nhà họ Trần không có ai có bản lĩnh như vậy!”Mạc Vệ Bình trả lời.Lúc này mới đứng ra: “Nhị trưởng lão, có phải có hiểu lầm gì không? Nhà họ Trần sao có thể diệt hơn ba trăm người nhà họ Mạc được chứ?”“Hiểu lầm? Bác bảo Trần Cận Đông giao Trần Khiêm - cậu chủ nhà họ Trần ra đây, hỏi là biết ngay thôi! Tất nhiên, bây giờ tôi không giải thích với các người, hôm nay ai dám cản tôi thì tôi giết người đó!”Mạc Trường Không lạnh lùng nói với Mạc Vệ Bình.“Người đâu, giết cho tôi! Không chừa một ail!I”Ông ta hét lên.“Dạ.Nhóm thuộc hạ hùa theo.Sau đó xông về phía người của nhà họ Trần...
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Cũng chính lúc này, Mạc Trường Không nhìn thấy tấm bản đồ lớn phía sau Trần Cận Đông.Đột nhiên ánh mắt hơi khựng lại.Nhưng lúc này không gì khiến ông ta vui sướng hơn việc tiêu diệt cả nhà họ Trần cả!“Mạc trưởng lão, ông mở miệng ra là nói nợ máu. Ha ha, không biết nhà họ Trần tôi nợ máu gì với các người?”Trần Cận Đông cau mày nói.“Còn giả vờ không biết? Trần Cận Đông, một năm nay, Mạc Trường Không tôi cũng xem như nể mặt nhà họ Trần anh lắm rồi, nhưng tôi lại không ngờ, chính vì ban đầu tôi chùn tay mà hôm nay đã gây ra đại họa, khiến hơn ba trăm người của nhà họ Mạc ở Long Giang đều bỏ mạng! Tiêu diệt cả nhà họ Mạc ở Long Giang của tôi rồi!"Giọng của Mạc Trường Không chợt lạnh đi.“Cái gì? Nhà họ Mạc ở Long Giang bị người ta tiêu diệt?”Trần Cận Đông trợn mắt, vẻ mặt ngạc nhiên.Mí mắt Mạc Vệ Bình cũng giật mạnh.Mặc dù Mạc Trường Không không công nhận nhà họ Mạc ở Long Giang, nhưng một số người nhà họ Mạc đều biết rõ, Mạc Trường Không đã làm trái với gia quy của nhà họ Mạc.Mạc Vệ Bình cũng biết, người trong dòng họ với Mạc. Trường Không có rất nhiều cao thủ.Nhưng bây giờ nhà họ Mạc ở Long Giang lại bị người khác tiêu diệt?“Mặc dù nhà họ Mạc ở Long Giang không phải gia tộc ẩn dật của nhà họ Mạc chúng ta, nhưng cũng có rất nhiều cao thủ. Rốt cuộc là ai có bản lĩnh lớn như vậy, e là nhà họ Trần không có ai đâu nhỉ?”Mạc Khinh Vũ không khỏi ngạc nhiên, khế hỏi ông nội.“Đúng vậy, gia tộc giàu có bình thường cũng không có cách nào cả, quả thực nhà họ Trần không có ai có bản lĩnh như vậy!”Mạc Vệ Bình trả lời.Lúc này mới đứng ra: “Nhị trưởng lão, có phải có hiểu lầm gì không? Nhà họ Trần sao có thể diệt hơn ba trăm người nhà họ Mạc được chứ?”“Hiểu lầm? Bác bảo Trần Cận Đông giao Trần Khiêm - cậu chủ nhà họ Trần ra đây, hỏi là biết ngay thôi! Tất nhiên, bây giờ tôi không giải thích với các người, hôm nay ai dám cản tôi thì tôi giết người đó!”Mạc Trường Không lạnh lùng nói với Mạc Vệ Bình.“Người đâu, giết cho tôi! Không chừa một ail!I”Ông ta hét lên.“Dạ.Nhóm thuộc hạ hùa theo.Sau đó xông về phía người của nhà họ Trần...
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Cũng chính lúc này, Mạc Trường Không nhìn thấy tấm bản đồ lớn phía sau Trần Cận Đông.Đột nhiên ánh mắt hơi khựng lại.Nhưng lúc này không gì khiến ông ta vui sướng hơn việc tiêu diệt cả nhà họ Trần cả!“Mạc trưởng lão, ông mở miệng ra là nói nợ máu. Ha ha, không biết nhà họ Trần tôi nợ máu gì với các người?”Trần Cận Đông cau mày nói.“Còn giả vờ không biết? Trần Cận Đông, một năm nay, Mạc Trường Không tôi cũng xem như nể mặt nhà họ Trần anh lắm rồi, nhưng tôi lại không ngờ, chính vì ban đầu tôi chùn tay mà hôm nay đã gây ra đại họa, khiến hơn ba trăm người của nhà họ Mạc ở Long Giang đều bỏ mạng! Tiêu diệt cả nhà họ Mạc ở Long Giang của tôi rồi!"Giọng của Mạc Trường Không chợt lạnh đi.“Cái gì? Nhà họ Mạc ở Long Giang bị người ta tiêu diệt?”Trần Cận Đông trợn mắt, vẻ mặt ngạc nhiên.Mí mắt Mạc Vệ Bình cũng giật mạnh.Mặc dù Mạc Trường Không không công nhận nhà họ Mạc ở Long Giang, nhưng một số người nhà họ Mạc đều biết rõ, Mạc Trường Không đã làm trái với gia quy của nhà họ Mạc.Mạc Vệ Bình cũng biết, người trong dòng họ với Mạc. Trường Không có rất nhiều cao thủ.Nhưng bây giờ nhà họ Mạc ở Long Giang lại bị người khác tiêu diệt?“Mặc dù nhà họ Mạc ở Long Giang không phải gia tộc ẩn dật của nhà họ Mạc chúng ta, nhưng cũng có rất nhiều cao thủ. Rốt cuộc là ai có bản lĩnh lớn như vậy, e là nhà họ Trần không có ai đâu nhỉ?”Mạc Khinh Vũ không khỏi ngạc nhiên, khế hỏi ông nội.“Đúng vậy, gia tộc giàu có bình thường cũng không có cách nào cả, quả thực nhà họ Trần không có ai có bản lĩnh như vậy!”Mạc Vệ Bình trả lời.Lúc này mới đứng ra: “Nhị trưởng lão, có phải có hiểu lầm gì không? Nhà họ Trần sao có thể diệt hơn ba trăm người nhà họ Mạc được chứ?”“Hiểu lầm? Bác bảo Trần Cận Đông giao Trần Khiêm - cậu chủ nhà họ Trần ra đây, hỏi là biết ngay thôi! Tất nhiên, bây giờ tôi không giải thích với các người, hôm nay ai dám cản tôi thì tôi giết người đó!”Mạc Trường Không lạnh lùng nói với Mạc Vệ Bình.“Người đâu, giết cho tôi! Không chừa một ail!I”Ông ta hét lên.“Dạ.Nhóm thuộc hạ hùa theo.Sau đó xông về phía người của nhà họ Trần...