Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1401: Con cảm thấy chuyện này không phải là sự trùng hợp

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Điểm Thương và Trần Khiêm cùng liếc nhìn nhau.Hai ông cháu cùng đồng thanh hỏi: “Nhìn thấy gì?”Thẩm Lam nhìn Trần Khiêm: “Cháu nhìn thấy... Tiểu Khiêm bị người khác giết chếtCô ấy nói xong thì sợ đến phát khóc. “Tiểu Khiêm bị người khác giết chết sao? Xảy ra chuyện gì vậy? A Lam, cháu đừng sốt ruột, mau kể cho. ông nghe những gì cháu nhìn thấy đi!”Trần Điểm Thương hỏi.lần đầu tiên gặp Thẩm Lam, ông cảm thấy mình đã có một cháu dâu rất tốt.Tất nhiên không chỉ đơn giản là chỉ ngoại hình sắc đẹp và khí chất.Mà là một cảm giác.Nhưng ông không ngờ rằng, cháu dâu mình lại có năng lực như vậy, có thể hiểu được Thái Dương Đồ.Thế là, Thẩm Lam kể lại hết những gì mình mới nhìn thấy cho mọi người nghe.Chính là lúc nấy...Lúc Thẩm Lam nhìn thấy Thái Dương Đồ, đột nhiên 'Thái Dương Đồ lại biến ảo.Rồi xuất hiện một cảnh tượng xa lạ. Nơi này nằm trong một hang động ngoài trời. Trong hang động có một bậc đá cao.Khe núi có dòng nước chảy róc rách, phát ra tiếng vang quỷ dị.Một cô gái mặc đồ trắng đang ngồi lên trên bậc đá đó.Trên bậc đá đó có một thanh niên đang bị năm sợi dây xích thô to trói chặt.Mấy người đeo mặt nạ dữ tợn đang kéo căng năm sợi dây xích sắt đó ra bốn phía.Thanh niên đó không phải ai khác, mà chính là Trần Khiêm.Theo sự kéo căng đó, Tiểu Khiêm phát ra tiếng hét thảm thiết đau khổ.Đừng mài!Thẩm Lam muốn liều mạng nhào tới cứu Trần Khiêm.Nhưng cô ấy nhận ra rằng, mình hoàn toàn không cử động được.Phịch!Theo tiếng vang buồn nôn đó, cơ thể Tiểu Khiêm bị kéo căng đến vỡ ra, máu tươi bắn tung tóe.Thẩm Lam nói xong. Cũng đã khóc không thành tiếng rồi.“Chuyện này sao có thể chứ, A Lam, con chắc chắn là Tiểu Khiêm chứ?”Trần Cận Đông không dám tin nói. Còn vẻ mặt Trần Khiêm thì cực kỳ nghiêm túc.Ngay cả sắc mặt Trần Điểm Thương cũng trở nên cực kỳ khó coi.“Con cảm thấy chuyện này không phải là sự trùng hợp. Sáng sớm nay, con vừa mới mơ thấy cô gái mặc đồ trắng đó, giờ lại nhìn thấy cô ta nữa, sao lại trùng hợp đến thế chứ?”'Thẩm Lam kéo tóc mình.“Thái Dương Đồ sẽ không bao giờ nói dối!”Trần Điểm Thương lo lắng nói.“Có lẽ đây là một phần tiên đoán về tương lai không xa, Tiểu Khiêm sẽ bị người khác ngũ mã phanh thây mà chết!!!Hơn nữa, Tiểu Khiêm gần như không có sức để phản kháng lại!”Trần Điểm Thương nói.“Ba, chuyện này sao có thể chứ, chẳng phải ba nói Tiểu Khiêm đã tiến vào cảnh giới Tông sư rồi sao? Người bình thường không thể nào tổn thương Tiểu Khiêm được, chuyện này sao có thể chứ?”Giờ Dương Ngọc Bình, Trần Hiểu đều cảm thấy sợ hãi, dù gì ngay cả Trần Điểm Thương cũng cảm thấy hơi hoảng loạn mà.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Điểm Thương và Trần Khiêm cùng liếc nhìn nhau.Hai ông cháu cùng đồng thanh hỏi: “Nhìn thấy gì?”Thẩm Lam nhìn Trần Khiêm: “Cháu nhìn thấy... Tiểu Khiêm bị người khác giết chếtCô ấy nói xong thì sợ đến phát khóc. “Tiểu Khiêm bị người khác giết chết sao? Xảy ra chuyện gì vậy? A Lam, cháu đừng sốt ruột, mau kể cho. ông nghe những gì cháu nhìn thấy đi!”Trần Điểm Thương hỏi.lần đầu tiên gặp Thẩm Lam, ông cảm thấy mình đã có một cháu dâu rất tốt.Tất nhiên không chỉ đơn giản là chỉ ngoại hình sắc đẹp và khí chất.Mà là một cảm giác.Nhưng ông không ngờ rằng, cháu dâu mình lại có năng lực như vậy, có thể hiểu được Thái Dương Đồ.Thế là, Thẩm Lam kể lại hết những gì mình mới nhìn thấy cho mọi người nghe.Chính là lúc nấy...Lúc Thẩm Lam nhìn thấy Thái Dương Đồ, đột nhiên 'Thái Dương Đồ lại biến ảo.Rồi xuất hiện một cảnh tượng xa lạ. Nơi này nằm trong một hang động ngoài trời. Trong hang động có một bậc đá cao.Khe núi có dòng nước chảy róc rách, phát ra tiếng vang quỷ dị.Một cô gái mặc đồ trắng đang ngồi lên trên bậc đá đó.Trên bậc đá đó có một thanh niên đang bị năm sợi dây xích thô to trói chặt.Mấy người đeo mặt nạ dữ tợn đang kéo căng năm sợi dây xích sắt đó ra bốn phía.Thanh niên đó không phải ai khác, mà chính là Trần Khiêm.Theo sự kéo căng đó, Tiểu Khiêm phát ra tiếng hét thảm thiết đau khổ.Đừng mài!Thẩm Lam muốn liều mạng nhào tới cứu Trần Khiêm.Nhưng cô ấy nhận ra rằng, mình hoàn toàn không cử động được.Phịch!Theo tiếng vang buồn nôn đó, cơ thể Tiểu Khiêm bị kéo căng đến vỡ ra, máu tươi bắn tung tóe.Thẩm Lam nói xong. Cũng đã khóc không thành tiếng rồi.“Chuyện này sao có thể chứ, A Lam, con chắc chắn là Tiểu Khiêm chứ?”Trần Cận Đông không dám tin nói. Còn vẻ mặt Trần Khiêm thì cực kỳ nghiêm túc.Ngay cả sắc mặt Trần Điểm Thương cũng trở nên cực kỳ khó coi.“Con cảm thấy chuyện này không phải là sự trùng hợp. Sáng sớm nay, con vừa mới mơ thấy cô gái mặc đồ trắng đó, giờ lại nhìn thấy cô ta nữa, sao lại trùng hợp đến thế chứ?”'Thẩm Lam kéo tóc mình.“Thái Dương Đồ sẽ không bao giờ nói dối!”Trần Điểm Thương lo lắng nói.“Có lẽ đây là một phần tiên đoán về tương lai không xa, Tiểu Khiêm sẽ bị người khác ngũ mã phanh thây mà chết!!!Hơn nữa, Tiểu Khiêm gần như không có sức để phản kháng lại!”Trần Điểm Thương nói.“Ba, chuyện này sao có thể chứ, chẳng phải ba nói Tiểu Khiêm đã tiến vào cảnh giới Tông sư rồi sao? Người bình thường không thể nào tổn thương Tiểu Khiêm được, chuyện này sao có thể chứ?”Giờ Dương Ngọc Bình, Trần Hiểu đều cảm thấy sợ hãi, dù gì ngay cả Trần Điểm Thương cũng cảm thấy hơi hoảng loạn mà.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Điểm Thương và Trần Khiêm cùng liếc nhìn nhau.Hai ông cháu cùng đồng thanh hỏi: “Nhìn thấy gì?”Thẩm Lam nhìn Trần Khiêm: “Cháu nhìn thấy... Tiểu Khiêm bị người khác giết chếtCô ấy nói xong thì sợ đến phát khóc. “Tiểu Khiêm bị người khác giết chết sao? Xảy ra chuyện gì vậy? A Lam, cháu đừng sốt ruột, mau kể cho. ông nghe những gì cháu nhìn thấy đi!”Trần Điểm Thương hỏi.lần đầu tiên gặp Thẩm Lam, ông cảm thấy mình đã có một cháu dâu rất tốt.Tất nhiên không chỉ đơn giản là chỉ ngoại hình sắc đẹp và khí chất.Mà là một cảm giác.Nhưng ông không ngờ rằng, cháu dâu mình lại có năng lực như vậy, có thể hiểu được Thái Dương Đồ.Thế là, Thẩm Lam kể lại hết những gì mình mới nhìn thấy cho mọi người nghe.Chính là lúc nấy...Lúc Thẩm Lam nhìn thấy Thái Dương Đồ, đột nhiên 'Thái Dương Đồ lại biến ảo.Rồi xuất hiện một cảnh tượng xa lạ. Nơi này nằm trong một hang động ngoài trời. Trong hang động có một bậc đá cao.Khe núi có dòng nước chảy róc rách, phát ra tiếng vang quỷ dị.Một cô gái mặc đồ trắng đang ngồi lên trên bậc đá đó.Trên bậc đá đó có một thanh niên đang bị năm sợi dây xích thô to trói chặt.Mấy người đeo mặt nạ dữ tợn đang kéo căng năm sợi dây xích sắt đó ra bốn phía.Thanh niên đó không phải ai khác, mà chính là Trần Khiêm.Theo sự kéo căng đó, Tiểu Khiêm phát ra tiếng hét thảm thiết đau khổ.Đừng mài!Thẩm Lam muốn liều mạng nhào tới cứu Trần Khiêm.Nhưng cô ấy nhận ra rằng, mình hoàn toàn không cử động được.Phịch!Theo tiếng vang buồn nôn đó, cơ thể Tiểu Khiêm bị kéo căng đến vỡ ra, máu tươi bắn tung tóe.Thẩm Lam nói xong. Cũng đã khóc không thành tiếng rồi.“Chuyện này sao có thể chứ, A Lam, con chắc chắn là Tiểu Khiêm chứ?”Trần Cận Đông không dám tin nói. Còn vẻ mặt Trần Khiêm thì cực kỳ nghiêm túc.Ngay cả sắc mặt Trần Điểm Thương cũng trở nên cực kỳ khó coi.“Con cảm thấy chuyện này không phải là sự trùng hợp. Sáng sớm nay, con vừa mới mơ thấy cô gái mặc đồ trắng đó, giờ lại nhìn thấy cô ta nữa, sao lại trùng hợp đến thế chứ?”'Thẩm Lam kéo tóc mình.“Thái Dương Đồ sẽ không bao giờ nói dối!”Trần Điểm Thương lo lắng nói.“Có lẽ đây là một phần tiên đoán về tương lai không xa, Tiểu Khiêm sẽ bị người khác ngũ mã phanh thây mà chết!!!Hơn nữa, Tiểu Khiêm gần như không có sức để phản kháng lại!”Trần Điểm Thương nói.“Ba, chuyện này sao có thể chứ, chẳng phải ba nói Tiểu Khiêm đã tiến vào cảnh giới Tông sư rồi sao? Người bình thường không thể nào tổn thương Tiểu Khiêm được, chuyện này sao có thể chứ?”Giờ Dương Ngọc Bình, Trần Hiểu đều cảm thấy sợ hãi, dù gì ngay cả Trần Điểm Thương cũng cảm thấy hơi hoảng loạn mà.

Chương 1401: Con cảm thấy chuyện này không phải là sự trùng hợp