Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1402: Thánh Thủy Lệnh

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “A Lam, cháu nín thở tập trung nhìn lại lần nữa xem có phải là cảnh tượng này hay không?”Trần Điểm Thương vội vàng nói. Thẩm Lam trịnh trọng gật đầu.Ngay lập tức, cô ấy lại nhìn bức Thái Dương Đồ một lần nữa.Cô ấy nhíu chặt mày.Che miệng gật đầu: “Giống nhau như đúc, năm người kia đang nhe nanh múa vuốt, cháu thật sự không thể nhìn tiếp được nữa! Ông nội, ông nhất định phải cứu Tiểu Khiêm!”'Thẩm Lam khóc ròng nói.“Ba, liệu có khi nào bức Thái Dương Đồ tiên đoán này sẽ sai hay không, bây giờ năng lực của Tiểu Khiêm đã hơn xưa nhiều, tại sao lại thế?”Trần Cận Đông cũng nói.Trần Điểm Thương lắc đầu: “Thái Dương Đồ chưa bao giờ lừa người khác, nó tiên đoán Tiểu Khiêm bị chết phơi thây thì chắc chắn sẽ như vậy, nhưng tại sao? Là ai chứ?”Bây giờ tất cả mọi người đều trầm mặc.'Trần Khiêm nhìn người thân của mình.Mặc dù Thái Dương Đồ tiên đoán mình sẽ chết thảm, trong lòng Trần Khiêm cũng cảm thấy rất đau xót.Nhưng anh không muốn người thân của mình phải chìm trong trạng thái này mãi.“Khụ khụ, ba mẹ, ông nội, chị và còn chị Lam nữa, mọi người đừng lo lắng. Chẳng phải bây giờ con đang khỏe mạnh đứng đây sao? Hơn nữa, ông nội đã từng nói con đã bước sang bậc Tông sư, trên thế giới này, mặc dù có khối người còn mạnh hơn con nhưng nếu muốn giết con dễ như ăn cháo, tuyệt đối là chuyện không thể nào!”Trần Khiêm mỉm cười.Trần Điểm Thương lắc đầu: “Tiểu Khiêm, ông biết trong lòng cháu đang nghĩ gì. Mặc dù bây giờ cháu đã vượt xa võ sĩ nội kình, bước lên bậc Tông sư nhưng không thể hoàn toàn được xem là Tông sư. Ông đã quan sát và đánh giá, cháu chỉ mới ở bậc bán Tông sư mà thôi, còn nửa bước nữa mới lên được Tông sư!”“Bán Tông sư?”“Đúng vậy! Nếu quả thật có Tông sư chân chính muốn hại cháu, cháu vẫn không thể nào chống lại nổi. Mặc dù bán Tông sư cũng là Tông sư nhưng nếu so với Tông sư chân chính thì vẫn chênh lệch rất nhiều!”Trần Điểm Thương nói.“Thế thì ba, chẳng lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn Tiểu Khiêm bị đám người mặt nạ thần bí kia sát hại? Dù gì cũng phải có kế hoạch phòng bị đúng không?”Trần Cận Đông vội nói.“Đương nhiên không thể, bây giờ dù chỉ là chút biện pháp, chúng ta đều phải cố thử một lần. Gần đây có quá nhiều chuyện, chắc chắn là đã có chuyện gì lớn xảy ra, có lẽ là có liên quan đến Thánh Thủy Lệnh!”Trần Điểm Thương cau mày.“Thánh Thủy Lệnh?”Trần Khiêm hỏi.“Cận Đông, con đưa mọi người ra ngoài, ba có chuyện muốn nói với Tiểu Khiêm!”Trần Điểm Thương nói.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “A Lam, cháu nín thở tập trung nhìn lại lần nữa xem có phải là cảnh tượng này hay không?”Trần Điểm Thương vội vàng nói. Thẩm Lam trịnh trọng gật đầu.Ngay lập tức, cô ấy lại nhìn bức Thái Dương Đồ một lần nữa.Cô ấy nhíu chặt mày.Che miệng gật đầu: “Giống nhau như đúc, năm người kia đang nhe nanh múa vuốt, cháu thật sự không thể nhìn tiếp được nữa! Ông nội, ông nhất định phải cứu Tiểu Khiêm!”'Thẩm Lam khóc ròng nói.“Ba, liệu có khi nào bức Thái Dương Đồ tiên đoán này sẽ sai hay không, bây giờ năng lực của Tiểu Khiêm đã hơn xưa nhiều, tại sao lại thế?”Trần Cận Đông cũng nói.Trần Điểm Thương lắc đầu: “Thái Dương Đồ chưa bao giờ lừa người khác, nó tiên đoán Tiểu Khiêm bị chết phơi thây thì chắc chắn sẽ như vậy, nhưng tại sao? Là ai chứ?”Bây giờ tất cả mọi người đều trầm mặc.'Trần Khiêm nhìn người thân của mình.Mặc dù Thái Dương Đồ tiên đoán mình sẽ chết thảm, trong lòng Trần Khiêm cũng cảm thấy rất đau xót.Nhưng anh không muốn người thân của mình phải chìm trong trạng thái này mãi.“Khụ khụ, ba mẹ, ông nội, chị và còn chị Lam nữa, mọi người đừng lo lắng. Chẳng phải bây giờ con đang khỏe mạnh đứng đây sao? Hơn nữa, ông nội đã từng nói con đã bước sang bậc Tông sư, trên thế giới này, mặc dù có khối người còn mạnh hơn con nhưng nếu muốn giết con dễ như ăn cháo, tuyệt đối là chuyện không thể nào!”Trần Khiêm mỉm cười.Trần Điểm Thương lắc đầu: “Tiểu Khiêm, ông biết trong lòng cháu đang nghĩ gì. Mặc dù bây giờ cháu đã vượt xa võ sĩ nội kình, bước lên bậc Tông sư nhưng không thể hoàn toàn được xem là Tông sư. Ông đã quan sát và đánh giá, cháu chỉ mới ở bậc bán Tông sư mà thôi, còn nửa bước nữa mới lên được Tông sư!”“Bán Tông sư?”“Đúng vậy! Nếu quả thật có Tông sư chân chính muốn hại cháu, cháu vẫn không thể nào chống lại nổi. Mặc dù bán Tông sư cũng là Tông sư nhưng nếu so với Tông sư chân chính thì vẫn chênh lệch rất nhiều!”Trần Điểm Thương nói.“Thế thì ba, chẳng lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn Tiểu Khiêm bị đám người mặt nạ thần bí kia sát hại? Dù gì cũng phải có kế hoạch phòng bị đúng không?”Trần Cận Đông vội nói.“Đương nhiên không thể, bây giờ dù chỉ là chút biện pháp, chúng ta đều phải cố thử một lần. Gần đây có quá nhiều chuyện, chắc chắn là đã có chuyện gì lớn xảy ra, có lẽ là có liên quan đến Thánh Thủy Lệnh!”Trần Điểm Thương cau mày.“Thánh Thủy Lệnh?”Trần Khiêm hỏi.“Cận Đông, con đưa mọi người ra ngoài, ba có chuyện muốn nói với Tiểu Khiêm!”Trần Điểm Thương nói.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “A Lam, cháu nín thở tập trung nhìn lại lần nữa xem có phải là cảnh tượng này hay không?”Trần Điểm Thương vội vàng nói. Thẩm Lam trịnh trọng gật đầu.Ngay lập tức, cô ấy lại nhìn bức Thái Dương Đồ một lần nữa.Cô ấy nhíu chặt mày.Che miệng gật đầu: “Giống nhau như đúc, năm người kia đang nhe nanh múa vuốt, cháu thật sự không thể nhìn tiếp được nữa! Ông nội, ông nhất định phải cứu Tiểu Khiêm!”'Thẩm Lam khóc ròng nói.“Ba, liệu có khi nào bức Thái Dương Đồ tiên đoán này sẽ sai hay không, bây giờ năng lực của Tiểu Khiêm đã hơn xưa nhiều, tại sao lại thế?”Trần Cận Đông cũng nói.Trần Điểm Thương lắc đầu: “Thái Dương Đồ chưa bao giờ lừa người khác, nó tiên đoán Tiểu Khiêm bị chết phơi thây thì chắc chắn sẽ như vậy, nhưng tại sao? Là ai chứ?”Bây giờ tất cả mọi người đều trầm mặc.'Trần Khiêm nhìn người thân của mình.Mặc dù Thái Dương Đồ tiên đoán mình sẽ chết thảm, trong lòng Trần Khiêm cũng cảm thấy rất đau xót.Nhưng anh không muốn người thân của mình phải chìm trong trạng thái này mãi.“Khụ khụ, ba mẹ, ông nội, chị và còn chị Lam nữa, mọi người đừng lo lắng. Chẳng phải bây giờ con đang khỏe mạnh đứng đây sao? Hơn nữa, ông nội đã từng nói con đã bước sang bậc Tông sư, trên thế giới này, mặc dù có khối người còn mạnh hơn con nhưng nếu muốn giết con dễ như ăn cháo, tuyệt đối là chuyện không thể nào!”Trần Khiêm mỉm cười.Trần Điểm Thương lắc đầu: “Tiểu Khiêm, ông biết trong lòng cháu đang nghĩ gì. Mặc dù bây giờ cháu đã vượt xa võ sĩ nội kình, bước lên bậc Tông sư nhưng không thể hoàn toàn được xem là Tông sư. Ông đã quan sát và đánh giá, cháu chỉ mới ở bậc bán Tông sư mà thôi, còn nửa bước nữa mới lên được Tông sư!”“Bán Tông sư?”“Đúng vậy! Nếu quả thật có Tông sư chân chính muốn hại cháu, cháu vẫn không thể nào chống lại nổi. Mặc dù bán Tông sư cũng là Tông sư nhưng nếu so với Tông sư chân chính thì vẫn chênh lệch rất nhiều!”Trần Điểm Thương nói.“Thế thì ba, chẳng lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn Tiểu Khiêm bị đám người mặt nạ thần bí kia sát hại? Dù gì cũng phải có kế hoạch phòng bị đúng không?”Trần Cận Đông vội nói.“Đương nhiên không thể, bây giờ dù chỉ là chút biện pháp, chúng ta đều phải cố thử một lần. Gần đây có quá nhiều chuyện, chắc chắn là đã có chuyện gì lớn xảy ra, có lẽ là có liên quan đến Thánh Thủy Lệnh!”Trần Điểm Thương cau mày.“Thánh Thủy Lệnh?”Trần Khiêm hỏi.“Cận Đông, con đưa mọi người ra ngoài, ba có chuyện muốn nói với Tiểu Khiêm!”Trần Điểm Thương nói.

Chương 1402: Thánh Thủy Lệnh