Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1442: Con trăn khổng lồ

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đây chắc không phải là những binh lính từ trên trời rơi xuống được nhắc đến trong bức bích họa đấy chứ?'Thấy cách ăn mặc của bọn họ rất giống với bức bích họa vẽ.Vậy vị thiên binh thần bí kia được chôn ở trong quan tài Trường Sinh sao?Trần Khiêm thầm đoán.Thấy xung quanh có giá cắm nến, Trần Khiêm đi tới thắp từng cái lên.Cuối cùng bên trong động cũng hoàn toàn sáng sủa.Lúc này, Trần Khiêm mới nhìn rõ toàn cảnh bên trong hang.Trên đất có rất nhiều xương trắng, trông trang bị của bọn họ giống như đi đào mộ vậy.Nhưng khi Trân Khiêm ngẩng đầu nhìn hai cái động màu xanh thì lại đơ ra.Đó hoàn toàn không phải là động màu xanh!Mà là... mà là...Đột nhiên hai chân Trần Khiêm mềm nhữn.Khóe miệng cũng hơi cứng lại.Đây là đầu của một con trăn lớn, con trăn lớn đến mức lạ thường, hai cái động xanh kia chính là mắt của nó.Lúc này, con trăn lớn đó đang ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Khiêm.“Ôi đệch!”Trân Khiêm hít sâu một hơi.Lông tơ dựng đứng lên.Co chân chạy đi.“Khèt”Phía sau truyền đến tiếng con trăn thè lưỡi ra. Nhưng Trần Khiêm dừng lại.Chạy ra ngoài thì sẽ bị Mạc Thương Long giết.Chẳng trách lão già đó nhếch nhác như vậy, hóa ra bên trong hang có con vật khổng lồ này.Trần Khiêm rút Khinh Vũ Kiếm ra.Mồ hôi lạnh chảy ra, lòng đầy xoắn quýt.Trên tấm bản đồ hoàn toàn không nhắc đến con trăn khổng lồ này.'Trân Khiêm nuốt nước bọt.Nhưng Trân Khiêm phát hiện ra hình như con trăn khổng lồ này không có ác ý.Nó chỉ nhìn chằm chằm vào mình chứ không tấn công.Cuối cùng, nó cúi đầu xuống.Cảnh này giống như con chó con lanh lợi nhìn thấy chủ của nó vậy.“Mày không giết tao?”Lúc này, chân của Trần Khiêm mới đỡ hơn một chút. Anh thăm dò hỏi một câu.Không ngờ con trăn lại gật đầu.Sau đó lại gục cái đầu như miếu thờ của nó xuống đất.Thân của con trăn này gần như chặn cả con đường đi vào trong.Giống như đang ngăn người khác xông vào.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đây chắc không phải là những binh lính từ trên trời rơi xuống được nhắc đến trong bức bích họa đấy chứ?'Thấy cách ăn mặc của bọn họ rất giống với bức bích họa vẽ.Vậy vị thiên binh thần bí kia được chôn ở trong quan tài Trường Sinh sao?Trần Khiêm thầm đoán.Thấy xung quanh có giá cắm nến, Trần Khiêm đi tới thắp từng cái lên.Cuối cùng bên trong động cũng hoàn toàn sáng sủa.Lúc này, Trần Khiêm mới nhìn rõ toàn cảnh bên trong hang.Trên đất có rất nhiều xương trắng, trông trang bị của bọn họ giống như đi đào mộ vậy.Nhưng khi Trân Khiêm ngẩng đầu nhìn hai cái động màu xanh thì lại đơ ra.Đó hoàn toàn không phải là động màu xanh!Mà là... mà là...Đột nhiên hai chân Trần Khiêm mềm nhữn.Khóe miệng cũng hơi cứng lại.Đây là đầu của một con trăn lớn, con trăn lớn đến mức lạ thường, hai cái động xanh kia chính là mắt của nó.Lúc này, con trăn lớn đó đang ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Khiêm.“Ôi đệch!”Trân Khiêm hít sâu một hơi.Lông tơ dựng đứng lên.Co chân chạy đi.“Khèt”Phía sau truyền đến tiếng con trăn thè lưỡi ra. Nhưng Trần Khiêm dừng lại.Chạy ra ngoài thì sẽ bị Mạc Thương Long giết.Chẳng trách lão già đó nhếch nhác như vậy, hóa ra bên trong hang có con vật khổng lồ này.Trần Khiêm rút Khinh Vũ Kiếm ra.Mồ hôi lạnh chảy ra, lòng đầy xoắn quýt.Trên tấm bản đồ hoàn toàn không nhắc đến con trăn khổng lồ này.'Trân Khiêm nuốt nước bọt.Nhưng Trân Khiêm phát hiện ra hình như con trăn khổng lồ này không có ác ý.Nó chỉ nhìn chằm chằm vào mình chứ không tấn công.Cuối cùng, nó cúi đầu xuống.Cảnh này giống như con chó con lanh lợi nhìn thấy chủ của nó vậy.“Mày không giết tao?”Lúc này, chân của Trần Khiêm mới đỡ hơn một chút. Anh thăm dò hỏi một câu.Không ngờ con trăn lại gật đầu.Sau đó lại gục cái đầu như miếu thờ của nó xuống đất.Thân của con trăn này gần như chặn cả con đường đi vào trong.Giống như đang ngăn người khác xông vào.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đây chắc không phải là những binh lính từ trên trời rơi xuống được nhắc đến trong bức bích họa đấy chứ?'Thấy cách ăn mặc của bọn họ rất giống với bức bích họa vẽ.Vậy vị thiên binh thần bí kia được chôn ở trong quan tài Trường Sinh sao?Trần Khiêm thầm đoán.Thấy xung quanh có giá cắm nến, Trần Khiêm đi tới thắp từng cái lên.Cuối cùng bên trong động cũng hoàn toàn sáng sủa.Lúc này, Trần Khiêm mới nhìn rõ toàn cảnh bên trong hang.Trên đất có rất nhiều xương trắng, trông trang bị của bọn họ giống như đi đào mộ vậy.Nhưng khi Trân Khiêm ngẩng đầu nhìn hai cái động màu xanh thì lại đơ ra.Đó hoàn toàn không phải là động màu xanh!Mà là... mà là...Đột nhiên hai chân Trần Khiêm mềm nhữn.Khóe miệng cũng hơi cứng lại.Đây là đầu của một con trăn lớn, con trăn lớn đến mức lạ thường, hai cái động xanh kia chính là mắt của nó.Lúc này, con trăn lớn đó đang ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Khiêm.“Ôi đệch!”Trân Khiêm hít sâu một hơi.Lông tơ dựng đứng lên.Co chân chạy đi.“Khèt”Phía sau truyền đến tiếng con trăn thè lưỡi ra. Nhưng Trần Khiêm dừng lại.Chạy ra ngoài thì sẽ bị Mạc Thương Long giết.Chẳng trách lão già đó nhếch nhác như vậy, hóa ra bên trong hang có con vật khổng lồ này.Trần Khiêm rút Khinh Vũ Kiếm ra.Mồ hôi lạnh chảy ra, lòng đầy xoắn quýt.Trên tấm bản đồ hoàn toàn không nhắc đến con trăn khổng lồ này.'Trân Khiêm nuốt nước bọt.Nhưng Trân Khiêm phát hiện ra hình như con trăn khổng lồ này không có ác ý.Nó chỉ nhìn chằm chằm vào mình chứ không tấn công.Cuối cùng, nó cúi đầu xuống.Cảnh này giống như con chó con lanh lợi nhìn thấy chủ của nó vậy.“Mày không giết tao?”Lúc này, chân của Trần Khiêm mới đỡ hơn một chút. Anh thăm dò hỏi một câu.Không ngờ con trăn lại gật đầu.Sau đó lại gục cái đầu như miếu thờ của nó xuống đất.Thân của con trăn này gần như chặn cả con đường đi vào trong.Giống như đang ngăn người khác xông vào.

Chương 1442: Con trăn khổng lồ