Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1447: Quan tài Trường Sinh
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Con trăn lại gật đầu lần nữa. Nếu như không phải những chuyện này xảy ra trước mắt mình thì có đánh chết Trần Khiêm cũng không tinđây lại là sự thật!Tuổi thật của con trăn khổng lồ này lại lớn hơn cả tổ tiên của mình.“Sao mày không giết tao? Khi đó lão ăn mày đưa mày vào chắc là muốn mày làm thú giữ mộ, chẳng phải ai đột nhập vào cổ mộ đều phải chết sao?”Trần Khiêm không khỏi tò mò hỏi.Con trăn khổng lồ thè lưỡi ra, lại chỉ vào bức bích họa vừa rồi.Sau đó lại lúng túng quay đầu nhìn về quan tài Trường Sinh.Bức bích họa nói về chuyện lão ăn mày đưa nó vào cổ mộ ở mười ngày.Nó lại chỉ về quan tài Trường Sinh.Xem ra mười ngày lão ăn mày vào đây có liên quan đến quan tài Trường Sinh.'Trên bức bích họa đã không nhìn ra được manh mối nữa rồi, là con trăn đang nói với mình.Nếu muốn biết, thì đáp án ở trong quan tài Trường Sinh này sao?“Mày muốn tao mở quan tài ra sao?” 'Trần Khiêm thăm dò, hỏi nó. Con trăn gật đầu.'Trần Khiêm hít sâu một hơi, đi về phía bục cao ngũ sắc sặc sỡ.Cả bục cao đều được xây bằng đá sặc sỡ sắc màu.Mà chiếc quan tài Trường Sinh óng ánh như viên ngọc này đang lơ lửng trên bục đá ngũ sắc.Chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật đẹp đếcả. Khiến người ta kinh ngạc.Bước tới quan sát ở khoảng cách gần có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng màu đen đang nằm bên trong.Chắc là thi thể của vị thân năm đó.Mặc dù không thấy rõ nhưng đường nét của ông ấy đều được thể hiện ra.Quả nhiên là quan tài Trường Sinh, giữ gìn thi thể cả chục nghìn năm cũng không mục rữa.Chính là vị thần kia, thật sự sẽ có vị thần từ trên trời rơi xuống sao?Trần Khiêm đè nén lòng hiếu kỳ, chậm rãi đẩy nắp quan tài.Sau khi đẩy ra, lúc này, thi thể của vị thần bên trong quan tài hiện ngay trước mặt mình.Chỉ là sau khi nhìn rõ thi thể, hai mắt Trần Khiêm trở nên đờ đẫn.Bỗng chốc, tim như ngừng đập. “Sao có thể chứ?” . Truyện Việt NamMột khắc sau, hai mắt Trần Khiêm mở lớn, cảm giác. kinh hãi và hoảng sợ không tên tràn khắp cơ thể.Khiến anh run sợ. Bởi vì... năm bên trong quan tài, lại chính là mình!?
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Con trăn lại gật đầu lần nữa. Nếu như không phải những chuyện này xảy ra trước mắt mình thì có đánh chết Trần Khiêm cũng không tinđây lại là sự thật!Tuổi thật của con trăn khổng lồ này lại lớn hơn cả tổ tiên của mình.“Sao mày không giết tao? Khi đó lão ăn mày đưa mày vào chắc là muốn mày làm thú giữ mộ, chẳng phải ai đột nhập vào cổ mộ đều phải chết sao?”Trần Khiêm không khỏi tò mò hỏi.Con trăn khổng lồ thè lưỡi ra, lại chỉ vào bức bích họa vừa rồi.Sau đó lại lúng túng quay đầu nhìn về quan tài Trường Sinh.Bức bích họa nói về chuyện lão ăn mày đưa nó vào cổ mộ ở mười ngày.Nó lại chỉ về quan tài Trường Sinh.Xem ra mười ngày lão ăn mày vào đây có liên quan đến quan tài Trường Sinh.'Trên bức bích họa đã không nhìn ra được manh mối nữa rồi, là con trăn đang nói với mình.Nếu muốn biết, thì đáp án ở trong quan tài Trường Sinh này sao?“Mày muốn tao mở quan tài ra sao?” 'Trần Khiêm thăm dò, hỏi nó. Con trăn gật đầu.'Trần Khiêm hít sâu một hơi, đi về phía bục cao ngũ sắc sặc sỡ.Cả bục cao đều được xây bằng đá sặc sỡ sắc màu.Mà chiếc quan tài Trường Sinh óng ánh như viên ngọc này đang lơ lửng trên bục đá ngũ sắc.Chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật đẹp đếcả. Khiến người ta kinh ngạc.Bước tới quan sát ở khoảng cách gần có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng màu đen đang nằm bên trong.Chắc là thi thể của vị thân năm đó.Mặc dù không thấy rõ nhưng đường nét của ông ấy đều được thể hiện ra.Quả nhiên là quan tài Trường Sinh, giữ gìn thi thể cả chục nghìn năm cũng không mục rữa.Chính là vị thần kia, thật sự sẽ có vị thần từ trên trời rơi xuống sao?Trần Khiêm đè nén lòng hiếu kỳ, chậm rãi đẩy nắp quan tài.Sau khi đẩy ra, lúc này, thi thể của vị thần bên trong quan tài hiện ngay trước mặt mình.Chỉ là sau khi nhìn rõ thi thể, hai mắt Trần Khiêm trở nên đờ đẫn.Bỗng chốc, tim như ngừng đập. “Sao có thể chứ?” . Truyện Việt NamMột khắc sau, hai mắt Trần Khiêm mở lớn, cảm giác. kinh hãi và hoảng sợ không tên tràn khắp cơ thể.Khiến anh run sợ. Bởi vì... năm bên trong quan tài, lại chính là mình!?
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Con trăn lại gật đầu lần nữa. Nếu như không phải những chuyện này xảy ra trước mắt mình thì có đánh chết Trần Khiêm cũng không tinđây lại là sự thật!Tuổi thật của con trăn khổng lồ này lại lớn hơn cả tổ tiên của mình.“Sao mày không giết tao? Khi đó lão ăn mày đưa mày vào chắc là muốn mày làm thú giữ mộ, chẳng phải ai đột nhập vào cổ mộ đều phải chết sao?”Trần Khiêm không khỏi tò mò hỏi.Con trăn khổng lồ thè lưỡi ra, lại chỉ vào bức bích họa vừa rồi.Sau đó lại lúng túng quay đầu nhìn về quan tài Trường Sinh.Bức bích họa nói về chuyện lão ăn mày đưa nó vào cổ mộ ở mười ngày.Nó lại chỉ về quan tài Trường Sinh.Xem ra mười ngày lão ăn mày vào đây có liên quan đến quan tài Trường Sinh.'Trên bức bích họa đã không nhìn ra được manh mối nữa rồi, là con trăn đang nói với mình.Nếu muốn biết, thì đáp án ở trong quan tài Trường Sinh này sao?“Mày muốn tao mở quan tài ra sao?” 'Trần Khiêm thăm dò, hỏi nó. Con trăn gật đầu.'Trần Khiêm hít sâu một hơi, đi về phía bục cao ngũ sắc sặc sỡ.Cả bục cao đều được xây bằng đá sặc sỡ sắc màu.Mà chiếc quan tài Trường Sinh óng ánh như viên ngọc này đang lơ lửng trên bục đá ngũ sắc.Chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật đẹp đếcả. Khiến người ta kinh ngạc.Bước tới quan sát ở khoảng cách gần có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng màu đen đang nằm bên trong.Chắc là thi thể của vị thân năm đó.Mặc dù không thấy rõ nhưng đường nét của ông ấy đều được thể hiện ra.Quả nhiên là quan tài Trường Sinh, giữ gìn thi thể cả chục nghìn năm cũng không mục rữa.Chính là vị thần kia, thật sự sẽ có vị thần từ trên trời rơi xuống sao?Trần Khiêm đè nén lòng hiếu kỳ, chậm rãi đẩy nắp quan tài.Sau khi đẩy ra, lúc này, thi thể của vị thần bên trong quan tài hiện ngay trước mặt mình.Chỉ là sau khi nhìn rõ thi thể, hai mắt Trần Khiêm trở nên đờ đẫn.Bỗng chốc, tim như ngừng đập. “Sao có thể chứ?” . Truyện Việt NamMột khắc sau, hai mắt Trần Khiêm mở lớn, cảm giác. kinh hãi và hoảng sợ không tên tràn khắp cơ thể.Khiến anh run sợ. Bởi vì... năm bên trong quan tài, lại chính là mình!?