Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1448: Một người giống y hệt mình
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nói đúng hơn thì nằm bên trong quan tài là một người giống y hệt mình.Ông ấy mặc một bộ giáp màu vàng kim, khoác áo choàng trắng, để tóc dài.Nhưng khuôn mặt, rõ ràng chính là mình! Sao có thể chứ?Trong lòng Trần Khiêm thầm kêu lên, sợ hãi lùi về sau hai bước.Anh lại nhìn con trăn khổng lồ, mà vẻ mặt con trăn thì đang cung kính nhìn mình.Chẳng trách, con trăn không những không giết mình mà còn vô cùng cung kính với mình.Hóa ra nó xem mình là chủ nhân của tòa cung điện.Con trăn thè lưỡi, tỏ ý bảo Trần Khiêm nhìn bên cạnh thi thể.Lúc này, Trần Khiêm mới nhìn.Hóa ra bên cạnh thi thể này có một trục cuốn. Bên trên đặt một miếng ngọc bích hình tròn. Con trăn bảo mình mở ra.Đè nén nỗi sợ, Trần Khiêm cầm lên.Mở trục cuốn này ra, bên trên ghi chỉ chít những văn tự cổ.Mấy ngày trước, Trần Khiêm có hỏi giáo sư Dương về những văn tự cổ này.Cho nên, Trần Khiêm có thể hiểu được chút ít nội dung bên trong.“Chắc là ghi lại cuộc đời của thi thể này!”“Trên đó nhắc đến vợ vị đó, rồi nói đến ba chữ Hội Thái Dương, phía sau lại viết về nhân loại, mấy chữ cuối cùng hình như là đang nói hủy diệt gì đó!”Trần Khiêm chỉ có thể hiểu những chữ này.Bên trong nhắc đến vợ của ông ấy, lại có cả Hội Thái Dương, có phải đang nói cái chết của vị thần này có liên quan đến Hội Thái Dương không, nhưng hủy diệt là hủy diệt gì nhỉ?Là nhân loại sẽ bị hủy diệt sao?Đầu Trần Khiêm muốn phình ra.“Hình như đây không phải di thư do thi thể này để lại đâu nhỉ?”Trần Khiêm hỏi con trăn. Con trăn lắc đầu.“Tao biết rồi, trục cuốn này là lão ăn mày đưa mày vào đây rồi đặt vào trong?”Trần Khiêm hỏi.Con trăn gật đầu.“Rốt cuộc lão ăn mày này là ai? Sao ông ta lại biết nhiều bí mật như vậy, hơn nữa còn thần thông quảng đại như thế?” . đam mỹ hàiTrần Khiêm thật sự ngạc nhiên.Con trăn lại lắc đầu.“Rốt cuộc là ý gì?Rốt cuộc Hội Thái Dương là cái gì?'Trần Khiêm sốt ruột mồ hôi nhễ nhại.Đặc biệt là nhìn thấy một người giống y hệt mình nằm ở đây.Chẳng lẽ là đầu thai chuyển kiếp sao?Có rất nhiều điểm đáng ngờ.Với cả người bí ẩn đã đưa mình đến đây nữa, chắc là người đó biết tất cả mọi chuyện, nhưng người đó là ai chứ?Vừa nghi ngờ, Trần Khiêm lại cầm miếng ngọc hình tròn lên xem.Bên trên khắc rất nhiều hoa văn phức tạp. Không biết có phải ảo giác hay không.'Trân Khiêm thấy những hoa văn này giống như đang chuyển động.Lúc này, Trần Khiêm lại nhìn càng chăm chú.Hoa văn lại xoay càng nhanh hơn.Khiến Trần Khiêm có cảm giác chóng mặt. Hơn nữa đầu càng cảm thấy choáng váng.'Trần Khiêm lắc đầu, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối đen, sau đó ngất đi.Nhưng Trần Khiêm vẫn có ý thức.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nói đúng hơn thì nằm bên trong quan tài là một người giống y hệt mình.Ông ấy mặc một bộ giáp màu vàng kim, khoác áo choàng trắng, để tóc dài.Nhưng khuôn mặt, rõ ràng chính là mình! Sao có thể chứ?Trong lòng Trần Khiêm thầm kêu lên, sợ hãi lùi về sau hai bước.Anh lại nhìn con trăn khổng lồ, mà vẻ mặt con trăn thì đang cung kính nhìn mình.Chẳng trách, con trăn không những không giết mình mà còn vô cùng cung kính với mình.Hóa ra nó xem mình là chủ nhân của tòa cung điện.Con trăn thè lưỡi, tỏ ý bảo Trần Khiêm nhìn bên cạnh thi thể.Lúc này, Trần Khiêm mới nhìn.Hóa ra bên cạnh thi thể này có một trục cuốn. Bên trên đặt một miếng ngọc bích hình tròn. Con trăn bảo mình mở ra.Đè nén nỗi sợ, Trần Khiêm cầm lên.Mở trục cuốn này ra, bên trên ghi chỉ chít những văn tự cổ.Mấy ngày trước, Trần Khiêm có hỏi giáo sư Dương về những văn tự cổ này.Cho nên, Trần Khiêm có thể hiểu được chút ít nội dung bên trong.“Chắc là ghi lại cuộc đời của thi thể này!”“Trên đó nhắc đến vợ vị đó, rồi nói đến ba chữ Hội Thái Dương, phía sau lại viết về nhân loại, mấy chữ cuối cùng hình như là đang nói hủy diệt gì đó!”Trần Khiêm chỉ có thể hiểu những chữ này.Bên trong nhắc đến vợ của ông ấy, lại có cả Hội Thái Dương, có phải đang nói cái chết của vị thần này có liên quan đến Hội Thái Dương không, nhưng hủy diệt là hủy diệt gì nhỉ?Là nhân loại sẽ bị hủy diệt sao?Đầu Trần Khiêm muốn phình ra.“Hình như đây không phải di thư do thi thể này để lại đâu nhỉ?”Trần Khiêm hỏi con trăn. Con trăn lắc đầu.“Tao biết rồi, trục cuốn này là lão ăn mày đưa mày vào đây rồi đặt vào trong?”Trần Khiêm hỏi.Con trăn gật đầu.“Rốt cuộc lão ăn mày này là ai? Sao ông ta lại biết nhiều bí mật như vậy, hơn nữa còn thần thông quảng đại như thế?” . đam mỹ hàiTrần Khiêm thật sự ngạc nhiên.Con trăn lại lắc đầu.“Rốt cuộc là ý gì?Rốt cuộc Hội Thái Dương là cái gì?'Trần Khiêm sốt ruột mồ hôi nhễ nhại.Đặc biệt là nhìn thấy một người giống y hệt mình nằm ở đây.Chẳng lẽ là đầu thai chuyển kiếp sao?Có rất nhiều điểm đáng ngờ.Với cả người bí ẩn đã đưa mình đến đây nữa, chắc là người đó biết tất cả mọi chuyện, nhưng người đó là ai chứ?Vừa nghi ngờ, Trần Khiêm lại cầm miếng ngọc hình tròn lên xem.Bên trên khắc rất nhiều hoa văn phức tạp. Không biết có phải ảo giác hay không.'Trân Khiêm thấy những hoa văn này giống như đang chuyển động.Lúc này, Trần Khiêm lại nhìn càng chăm chú.Hoa văn lại xoay càng nhanh hơn.Khiến Trần Khiêm có cảm giác chóng mặt. Hơn nữa đầu càng cảm thấy choáng váng.'Trần Khiêm lắc đầu, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối đen, sau đó ngất đi.Nhưng Trần Khiêm vẫn có ý thức.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nói đúng hơn thì nằm bên trong quan tài là một người giống y hệt mình.Ông ấy mặc một bộ giáp màu vàng kim, khoác áo choàng trắng, để tóc dài.Nhưng khuôn mặt, rõ ràng chính là mình! Sao có thể chứ?Trong lòng Trần Khiêm thầm kêu lên, sợ hãi lùi về sau hai bước.Anh lại nhìn con trăn khổng lồ, mà vẻ mặt con trăn thì đang cung kính nhìn mình.Chẳng trách, con trăn không những không giết mình mà còn vô cùng cung kính với mình.Hóa ra nó xem mình là chủ nhân của tòa cung điện.Con trăn thè lưỡi, tỏ ý bảo Trần Khiêm nhìn bên cạnh thi thể.Lúc này, Trần Khiêm mới nhìn.Hóa ra bên cạnh thi thể này có một trục cuốn. Bên trên đặt một miếng ngọc bích hình tròn. Con trăn bảo mình mở ra.Đè nén nỗi sợ, Trần Khiêm cầm lên.Mở trục cuốn này ra, bên trên ghi chỉ chít những văn tự cổ.Mấy ngày trước, Trần Khiêm có hỏi giáo sư Dương về những văn tự cổ này.Cho nên, Trần Khiêm có thể hiểu được chút ít nội dung bên trong.“Chắc là ghi lại cuộc đời của thi thể này!”“Trên đó nhắc đến vợ vị đó, rồi nói đến ba chữ Hội Thái Dương, phía sau lại viết về nhân loại, mấy chữ cuối cùng hình như là đang nói hủy diệt gì đó!”Trần Khiêm chỉ có thể hiểu những chữ này.Bên trong nhắc đến vợ của ông ấy, lại có cả Hội Thái Dương, có phải đang nói cái chết của vị thần này có liên quan đến Hội Thái Dương không, nhưng hủy diệt là hủy diệt gì nhỉ?Là nhân loại sẽ bị hủy diệt sao?Đầu Trần Khiêm muốn phình ra.“Hình như đây không phải di thư do thi thể này để lại đâu nhỉ?”Trần Khiêm hỏi con trăn. Con trăn lắc đầu.“Tao biết rồi, trục cuốn này là lão ăn mày đưa mày vào đây rồi đặt vào trong?”Trần Khiêm hỏi.Con trăn gật đầu.“Rốt cuộc lão ăn mày này là ai? Sao ông ta lại biết nhiều bí mật như vậy, hơn nữa còn thần thông quảng đại như thế?” . đam mỹ hàiTrần Khiêm thật sự ngạc nhiên.Con trăn lại lắc đầu.“Rốt cuộc là ý gì?Rốt cuộc Hội Thái Dương là cái gì?'Trần Khiêm sốt ruột mồ hôi nhễ nhại.Đặc biệt là nhìn thấy một người giống y hệt mình nằm ở đây.Chẳng lẽ là đầu thai chuyển kiếp sao?Có rất nhiều điểm đáng ngờ.Với cả người bí ẩn đã đưa mình đến đây nữa, chắc là người đó biết tất cả mọi chuyện, nhưng người đó là ai chứ?Vừa nghi ngờ, Trần Khiêm lại cầm miếng ngọc hình tròn lên xem.Bên trên khắc rất nhiều hoa văn phức tạp. Không biết có phải ảo giác hay không.'Trân Khiêm thấy những hoa văn này giống như đang chuyển động.Lúc này, Trần Khiêm lại nhìn càng chăm chú.Hoa văn lại xoay càng nhanh hơn.Khiến Trần Khiêm có cảm giác chóng mặt. Hơn nữa đầu càng cảm thấy choáng váng.'Trần Khiêm lắc đầu, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối đen, sau đó ngất đi.Nhưng Trần Khiêm vẫn có ý thức.