Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1480: Vé giả

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Vài cô gái bên cạnh Lý Nhã Lệ đều kinh ngạc.“Cậu ta giàu vậy à? Năm mươi triệu? Chắc là cậu ta gọi vậy thôi đúng không?”“Đúng vậy, sao cậu ta vào đây được? Lẽ nào cậu ta chưa từng tham gia buổi đấu giá, một khi đã hô giá, là không thể rút lại được. Nếu như không có ai hô tiếp, vậy xem như xong đời!”Mọi người cũng không biết nói gì hơn.Dù sao, giá cao nhất cũng tầm trên dưới mười triệu thôi.Bây giờ thì sao, loại thuốc này, vốn dĩ đáng lẽ ra người ta chỉ hô giá đến hai mươi triệu là dừng được rồi, lại không ngờ rằng, có thể lên đến năm mươi triệu.Người đàn ông mập mạp hô hai mươi triệu ngồi xuống, đồng thời cũng nhìn về phía Minh Châu đang ngồi ở ghế VIP.Mà Minh Châu đang ngồi ở hàng ghế VỊP phía trước, lúc này đây khẽ nhíu đôi mày xinh đẹp, bèn nháy mắt vớinhân viên bảo vệ bên cạnh.“Xin chào hai vị, chúng tôi cần kiểm tra thiệp mời của hai vị, thành thật xin lỗi!”Nhân viên bảo vệ này chính là người nhân viên bảo. vệ đứng ngoài cửa lúc nãy.Anh ta lạnh lùng nói.“Tại sao nhiều người như vậy, lại chỉ kiểm tra mỗi chúng tôi? Anh trai này, làm việc gì cũng nên để lại đường lui.”Dương Vệ hít một hơi thật sâu, tức run người.“Bởi vì hai người hô giá quá cao, tôi sợ có người vào đây làm loạn, xin hãy hợp tác.”Bảo vệ nói.“Để anh ta xem đi!"Trần Khiêm nhíu mày.Lúc này Dương Vệ mới lấy hai tấm thiệp mời ra.Bảo vệ này lại kiểm tra tỉ mỉ.Chỉ là, bây giờ Trần Khiêm không giống như người bình thường nữa, sao anh lại không biết bảo vệ này và Minh Châu gì đó đang định làm gì.Bảo vệ đeo tai nghe.Nhưng chỉ cần Trần Khiêm muốn nghe thì không gì là anh không nghe được.Trong tai nghe, Minh Châu đang ra lệnh cho anh ta: Nhanh chóng đuổi họ ra ngoài, kiểm tra xem người trẻ tuổi đó có lai lịch gì, nếu thật sự rất giàu thì sai người đi tống tiền!Trần Khiêm bất giác cười gượng.Dương Vệ nói, nhà họ Minh này, thực ra giàu lên nhờ trộm cướp, tổ tiên chính là hải tặc.Bây giờ nghe thấy cách làm của Minh Châu, quả thật Trần Khiêm rất muốn cười.“Ngại quá thưa anh, tôi thấy vé vào cửa của hai người là giả, mời hai vị ra ngoài Bảo vệ lạnh lùng nói.“Giả? Anh dựa vào đâu mà nói thế? Hôm nay anh cần phải cho tôi một lời giải thích.”Dương Vệ đứng dậy, cực kỳ phẫn nộ.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Vài cô gái bên cạnh Lý Nhã Lệ đều kinh ngạc.“Cậu ta giàu vậy à? Năm mươi triệu? Chắc là cậu ta gọi vậy thôi đúng không?”“Đúng vậy, sao cậu ta vào đây được? Lẽ nào cậu ta chưa từng tham gia buổi đấu giá, một khi đã hô giá, là không thể rút lại được. Nếu như không có ai hô tiếp, vậy xem như xong đời!”Mọi người cũng không biết nói gì hơn.Dù sao, giá cao nhất cũng tầm trên dưới mười triệu thôi.Bây giờ thì sao, loại thuốc này, vốn dĩ đáng lẽ ra người ta chỉ hô giá đến hai mươi triệu là dừng được rồi, lại không ngờ rằng, có thể lên đến năm mươi triệu.Người đàn ông mập mạp hô hai mươi triệu ngồi xuống, đồng thời cũng nhìn về phía Minh Châu đang ngồi ở ghế VIP.Mà Minh Châu đang ngồi ở hàng ghế VỊP phía trước, lúc này đây khẽ nhíu đôi mày xinh đẹp, bèn nháy mắt vớinhân viên bảo vệ bên cạnh.“Xin chào hai vị, chúng tôi cần kiểm tra thiệp mời của hai vị, thành thật xin lỗi!”Nhân viên bảo vệ này chính là người nhân viên bảo. vệ đứng ngoài cửa lúc nãy.Anh ta lạnh lùng nói.“Tại sao nhiều người như vậy, lại chỉ kiểm tra mỗi chúng tôi? Anh trai này, làm việc gì cũng nên để lại đường lui.”Dương Vệ hít một hơi thật sâu, tức run người.“Bởi vì hai người hô giá quá cao, tôi sợ có người vào đây làm loạn, xin hãy hợp tác.”Bảo vệ nói.“Để anh ta xem đi!"Trần Khiêm nhíu mày.Lúc này Dương Vệ mới lấy hai tấm thiệp mời ra.Bảo vệ này lại kiểm tra tỉ mỉ.Chỉ là, bây giờ Trần Khiêm không giống như người bình thường nữa, sao anh lại không biết bảo vệ này và Minh Châu gì đó đang định làm gì.Bảo vệ đeo tai nghe.Nhưng chỉ cần Trần Khiêm muốn nghe thì không gì là anh không nghe được.Trong tai nghe, Minh Châu đang ra lệnh cho anh ta: Nhanh chóng đuổi họ ra ngoài, kiểm tra xem người trẻ tuổi đó có lai lịch gì, nếu thật sự rất giàu thì sai người đi tống tiền!Trần Khiêm bất giác cười gượng.Dương Vệ nói, nhà họ Minh này, thực ra giàu lên nhờ trộm cướp, tổ tiên chính là hải tặc.Bây giờ nghe thấy cách làm của Minh Châu, quả thật Trần Khiêm rất muốn cười.“Ngại quá thưa anh, tôi thấy vé vào cửa của hai người là giả, mời hai vị ra ngoài Bảo vệ lạnh lùng nói.“Giả? Anh dựa vào đâu mà nói thế? Hôm nay anh cần phải cho tôi một lời giải thích.”Dương Vệ đứng dậy, cực kỳ phẫn nộ.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Vài cô gái bên cạnh Lý Nhã Lệ đều kinh ngạc.“Cậu ta giàu vậy à? Năm mươi triệu? Chắc là cậu ta gọi vậy thôi đúng không?”“Đúng vậy, sao cậu ta vào đây được? Lẽ nào cậu ta chưa từng tham gia buổi đấu giá, một khi đã hô giá, là không thể rút lại được. Nếu như không có ai hô tiếp, vậy xem như xong đời!”Mọi người cũng không biết nói gì hơn.Dù sao, giá cao nhất cũng tầm trên dưới mười triệu thôi.Bây giờ thì sao, loại thuốc này, vốn dĩ đáng lẽ ra người ta chỉ hô giá đến hai mươi triệu là dừng được rồi, lại không ngờ rằng, có thể lên đến năm mươi triệu.Người đàn ông mập mạp hô hai mươi triệu ngồi xuống, đồng thời cũng nhìn về phía Minh Châu đang ngồi ở ghế VIP.Mà Minh Châu đang ngồi ở hàng ghế VỊP phía trước, lúc này đây khẽ nhíu đôi mày xinh đẹp, bèn nháy mắt vớinhân viên bảo vệ bên cạnh.“Xin chào hai vị, chúng tôi cần kiểm tra thiệp mời của hai vị, thành thật xin lỗi!”Nhân viên bảo vệ này chính là người nhân viên bảo. vệ đứng ngoài cửa lúc nãy.Anh ta lạnh lùng nói.“Tại sao nhiều người như vậy, lại chỉ kiểm tra mỗi chúng tôi? Anh trai này, làm việc gì cũng nên để lại đường lui.”Dương Vệ hít một hơi thật sâu, tức run người.“Bởi vì hai người hô giá quá cao, tôi sợ có người vào đây làm loạn, xin hãy hợp tác.”Bảo vệ nói.“Để anh ta xem đi!"Trần Khiêm nhíu mày.Lúc này Dương Vệ mới lấy hai tấm thiệp mời ra.Bảo vệ này lại kiểm tra tỉ mỉ.Chỉ là, bây giờ Trần Khiêm không giống như người bình thường nữa, sao anh lại không biết bảo vệ này và Minh Châu gì đó đang định làm gì.Bảo vệ đeo tai nghe.Nhưng chỉ cần Trần Khiêm muốn nghe thì không gì là anh không nghe được.Trong tai nghe, Minh Châu đang ra lệnh cho anh ta: Nhanh chóng đuổi họ ra ngoài, kiểm tra xem người trẻ tuổi đó có lai lịch gì, nếu thật sự rất giàu thì sai người đi tống tiền!Trần Khiêm bất giác cười gượng.Dương Vệ nói, nhà họ Minh này, thực ra giàu lên nhờ trộm cướp, tổ tiên chính là hải tặc.Bây giờ nghe thấy cách làm của Minh Châu, quả thật Trần Khiêm rất muốn cười.“Ngại quá thưa anh, tôi thấy vé vào cửa của hai người là giả, mời hai vị ra ngoài Bảo vệ lạnh lùng nói.“Giả? Anh dựa vào đâu mà nói thế? Hôm nay anh cần phải cho tôi một lời giải thích.”Dương Vệ đứng dậy, cực kỳ phẫn nộ.

Chương 1480: Vé giả