Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1481: Có tiền để mua dược liệu ở đây không

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Chúng tôi có thể chúng minh đây là giả.”Lúc này, mấy người đi theo bên cạnh Lý Nhã Lệ đứng dậy.Đặc biệt là người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Lý Nhã Lệ nói:“Chúng tôi biết chàng trai này, đến từ Kim Lăng, là một sinh viên nghèo!”“Đúng vậy, ban nãy ở ngoài cửa, còn bị cản lại. Sau khi tôi ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc nhìn thấy hai người họ gọi điện thoại, có lẽ là mua vé giả.”Mấy cô gái cũng nhao nhao xen vào.Bởi vì ai có mắt đều cũng nhìn thấy, bảo vệ này là người nhà họ Minh. Nếu mình đứng lên hùa theo nhà họ Minh, nói không chừng sẽ làm họ ấn tượng, từ đó xúc tiến hợp tác, không phải là không thể.Huống chỉ đây cũng là cơ hội để cho nhiều doanh nhân giàu có biết đến mình.“Sinh viên nghèo? Chẳng lẽ trà trộn vào đây thật?”. T𝘳𝒖yệ𝑛 hay? Tì𝒎 𝑛gay 𝐭𝘳a𝑛g chí𝑛h ( T𝘳U𝒎T𝘳 𝒖ye𝑛﹒V𝑛 )Mọi người bàn luận ầm ầm.Lý Nhã Lệ cũng nhìn về phía Trần Khiêm nói: “Trần Khiêm, lúc trước cậu là người rất thật thà mà, không ngờ lại trở nên như vậy. Nếu cậu thật sự muốn đến xem, vậy thì ngoan ngoãn đi kiếm tiền đi, đừng làm những chuyện không đâu vào đâu nữa. Có giỏi thì đi làm bán thời gian đi, tầng lớp này, không phải là chỗ cậu muốn là có thể vào được đâu.”Lý Nhã Lệ lắc đầu.Dương Vệ nhìn khắp nơi tìm người quen của mình nhưng lại ngạc nhiên phát hiện, cả hội trường rộng lớn này, ngọai trừ nhà họ Minh ra thì chẳng có người bản địa nào.“Vé có phải vé thật hay không cũng không sao, quan trọng là có tiền để mua dược liệu ở đây không?”Lúc này Trần Khiêm lắc đầu cười gượng.“Tin chắc là của ban tổ chức sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội kiếm tiền nào đâu nhỉ?”Trần Khiêm nhìn người tổ chức. “Nếu như anh thật sự có thể có đủ tiền để mua dượcliệu của chúng tôi, thì tất nhiên anh sẽ là khách quý của chúng tôi!”Bên tổ chức muốn kiếm tiền nên chẳng thèm quan tâm anh có vé hay không.Người bên ban tổ chức vừa nói xong, nhân viên bảo. vệ không biết nên nói gì, hít một hơi thật sâu rồi xoay người rời đi.Nhưng, liệu có thể như vậy sao?Trần Khiêm khẽ lấy được một sợi tóc của nhân viên bảo vệ.“Tức chết mất!” Dương Vệ tức giận nói. “A"Nhưng mà, nhân viên bảo vệ mới đi chưa được mấy bước, cơ thể rung lên, hét lên một tiếng...

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Chúng tôi có thể chúng minh đây là giả.”Lúc này, mấy người đi theo bên cạnh Lý Nhã Lệ đứng dậy.Đặc biệt là người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Lý Nhã Lệ nói:“Chúng tôi biết chàng trai này, đến từ Kim Lăng, là một sinh viên nghèo!”“Đúng vậy, ban nãy ở ngoài cửa, còn bị cản lại. Sau khi tôi ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc nhìn thấy hai người họ gọi điện thoại, có lẽ là mua vé giả.”Mấy cô gái cũng nhao nhao xen vào.Bởi vì ai có mắt đều cũng nhìn thấy, bảo vệ này là người nhà họ Minh. Nếu mình đứng lên hùa theo nhà họ Minh, nói không chừng sẽ làm họ ấn tượng, từ đó xúc tiến hợp tác, không phải là không thể.Huống chỉ đây cũng là cơ hội để cho nhiều doanh nhân giàu có biết đến mình.“Sinh viên nghèo? Chẳng lẽ trà trộn vào đây thật?”. T𝘳𝒖yệ𝑛 hay? Tì𝒎 𝑛gay 𝐭𝘳a𝑛g chí𝑛h ( T𝘳U𝒎T𝘳 𝒖ye𝑛﹒V𝑛 )Mọi người bàn luận ầm ầm.Lý Nhã Lệ cũng nhìn về phía Trần Khiêm nói: “Trần Khiêm, lúc trước cậu là người rất thật thà mà, không ngờ lại trở nên như vậy. Nếu cậu thật sự muốn đến xem, vậy thì ngoan ngoãn đi kiếm tiền đi, đừng làm những chuyện không đâu vào đâu nữa. Có giỏi thì đi làm bán thời gian đi, tầng lớp này, không phải là chỗ cậu muốn là có thể vào được đâu.”Lý Nhã Lệ lắc đầu.Dương Vệ nhìn khắp nơi tìm người quen của mình nhưng lại ngạc nhiên phát hiện, cả hội trường rộng lớn này, ngọai trừ nhà họ Minh ra thì chẳng có người bản địa nào.“Vé có phải vé thật hay không cũng không sao, quan trọng là có tiền để mua dược liệu ở đây không?”Lúc này Trần Khiêm lắc đầu cười gượng.“Tin chắc là của ban tổ chức sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội kiếm tiền nào đâu nhỉ?”Trần Khiêm nhìn người tổ chức. “Nếu như anh thật sự có thể có đủ tiền để mua dượcliệu của chúng tôi, thì tất nhiên anh sẽ là khách quý của chúng tôi!”Bên tổ chức muốn kiếm tiền nên chẳng thèm quan tâm anh có vé hay không.Người bên ban tổ chức vừa nói xong, nhân viên bảo. vệ không biết nên nói gì, hít một hơi thật sâu rồi xoay người rời đi.Nhưng, liệu có thể như vậy sao?Trần Khiêm khẽ lấy được một sợi tóc của nhân viên bảo vệ.“Tức chết mất!” Dương Vệ tức giận nói. “A"Nhưng mà, nhân viên bảo vệ mới đi chưa được mấy bước, cơ thể rung lên, hét lên một tiếng...

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Chúng tôi có thể chúng minh đây là giả.”Lúc này, mấy người đi theo bên cạnh Lý Nhã Lệ đứng dậy.Đặc biệt là người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Lý Nhã Lệ nói:“Chúng tôi biết chàng trai này, đến từ Kim Lăng, là một sinh viên nghèo!”“Đúng vậy, ban nãy ở ngoài cửa, còn bị cản lại. Sau khi tôi ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc nhìn thấy hai người họ gọi điện thoại, có lẽ là mua vé giả.”Mấy cô gái cũng nhao nhao xen vào.Bởi vì ai có mắt đều cũng nhìn thấy, bảo vệ này là người nhà họ Minh. Nếu mình đứng lên hùa theo nhà họ Minh, nói không chừng sẽ làm họ ấn tượng, từ đó xúc tiến hợp tác, không phải là không thể.Huống chỉ đây cũng là cơ hội để cho nhiều doanh nhân giàu có biết đến mình.“Sinh viên nghèo? Chẳng lẽ trà trộn vào đây thật?”. T𝘳𝒖yệ𝑛 hay? Tì𝒎 𝑛gay 𝐭𝘳a𝑛g chí𝑛h ( T𝘳U𝒎T𝘳 𝒖ye𝑛﹒V𝑛 )Mọi người bàn luận ầm ầm.Lý Nhã Lệ cũng nhìn về phía Trần Khiêm nói: “Trần Khiêm, lúc trước cậu là người rất thật thà mà, không ngờ lại trở nên như vậy. Nếu cậu thật sự muốn đến xem, vậy thì ngoan ngoãn đi kiếm tiền đi, đừng làm những chuyện không đâu vào đâu nữa. Có giỏi thì đi làm bán thời gian đi, tầng lớp này, không phải là chỗ cậu muốn là có thể vào được đâu.”Lý Nhã Lệ lắc đầu.Dương Vệ nhìn khắp nơi tìm người quen của mình nhưng lại ngạc nhiên phát hiện, cả hội trường rộng lớn này, ngọai trừ nhà họ Minh ra thì chẳng có người bản địa nào.“Vé có phải vé thật hay không cũng không sao, quan trọng là có tiền để mua dược liệu ở đây không?”Lúc này Trần Khiêm lắc đầu cười gượng.“Tin chắc là của ban tổ chức sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội kiếm tiền nào đâu nhỉ?”Trần Khiêm nhìn người tổ chức. “Nếu như anh thật sự có thể có đủ tiền để mua dượcliệu của chúng tôi, thì tất nhiên anh sẽ là khách quý của chúng tôi!”Bên tổ chức muốn kiếm tiền nên chẳng thèm quan tâm anh có vé hay không.Người bên ban tổ chức vừa nói xong, nhân viên bảo. vệ không biết nên nói gì, hít một hơi thật sâu rồi xoay người rời đi.Nhưng, liệu có thể như vậy sao?Trần Khiêm khẽ lấy được một sợi tóc của nhân viên bảo vệ.“Tức chết mất!” Dương Vệ tức giận nói. “A"Nhưng mà, nhân viên bảo vệ mới đi chưa được mấy bước, cơ thể rung lên, hét lên một tiếng...

Chương 1481: Có tiền để mua dược liệu ở đây không