Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1482: Ôi mẹ nó, đẹp quá
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Tiếng hét này của bảo vệ làm cho tất cả mọi người giật nảy mình.Tất cả mọi hoạt động đều tạm dừng rồi nhìn về phía anh ta."Chuyện này, tôi thật sự có thể chứng minh, chắc chắn cậu ta không có tiền. Tóm lại, chúng ta chỉ đứng về phía nhà họ Minh, không thể để danh dự nhà họ Minh bị ảnh hưởng!”Người đàn ông trung niên tên là Tô Đáp đứng bên cạnh Lý Nhã Lệ nói.Lời nói quá này làm nhà họ Minh trong khán phòng càng ưu ái ông ta hơn.Nhưng mà. Bốp!Một tiếng vang thật lớn, dường như vang đến tận trời xanh.Ông ta bị ăn một cái tát.Trong nháy mắt, Tô Đáp bị rụng mất mấy chiếc răng. Người đánh ông ta là tên bảo vệ kia."Tại sao lại đánh tôi?" Tô Đáp ôm mặt đau đớn hỏi.Tên bảo vệ cũng chả hiểu gì: "Tôi... Tôi không biết gì cả"Bốp!Lại tát thêm một cái lên mặt Tô Đáp, vẫn là tên bảo. vệ đó đánh.Lần này má bên kia cũng sưng lên."AI Giám đốc Tô!"Lý Nhã Lệ lo lắng nói."Sói Hoang, anh làm cái gì vậy?"Minh Châu đứng lên từ ghế khách quý, lạnh lùng nói.Sau đó Sói Hoang chợt quay người, trực tiếp đi về phía Minh Châu.“Cô chủ, cô nghe tôi giải thích!" Sói Hoang không còn cách nào khác, đành nói. "Đủ rồi, tôi không muốn... Anh... anh định làm gì?"Đúng lúc này, chỉ thấy hai cánh tay của Sói Hoang chợt giơ lên.Rồi trực tiếp bóp ngực của Minh Châu."AI"Minh Châu hoảng sợ kêu lên: "Bỏ tay của anh ra ngay cho tôi! Đồ khốn nạn!"Vài tên bảo vệ khác đến dẫn Sói Hoang đi.Sói Hoang sợ đến mức vừa quỳ vừa khóc: "Cô chủ, tôi không cố ý!"Bởi vì bây giờ cơ thể anh ta đang không thuộc sự khống chế của chủ nhân nó.Ngay lúc Minh Châu ngại ngùng đỏ mặt, muốn dạy dỗ anh ta.Thì thấy Sói Hoang đang quỳ chợt xé váy của Minh Châu.Những sắc xuân ở bên dưới chợt lộ ra."ÁP"Minh Châu hoảng sợ kêu. . Ngôn Tình Xuyên KhôngRất nhiều đàn ông ở đây kêu lên, ôi mẹ nó, đẹp quá... "Khốn nạn, đánh anh ta chết cho tôi!"Minh Châu hét to.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Tiếng hét này của bảo vệ làm cho tất cả mọi người giật nảy mình.Tất cả mọi hoạt động đều tạm dừng rồi nhìn về phía anh ta."Chuyện này, tôi thật sự có thể chứng minh, chắc chắn cậu ta không có tiền. Tóm lại, chúng ta chỉ đứng về phía nhà họ Minh, không thể để danh dự nhà họ Minh bị ảnh hưởng!”Người đàn ông trung niên tên là Tô Đáp đứng bên cạnh Lý Nhã Lệ nói.Lời nói quá này làm nhà họ Minh trong khán phòng càng ưu ái ông ta hơn.Nhưng mà. Bốp!Một tiếng vang thật lớn, dường như vang đến tận trời xanh.Ông ta bị ăn một cái tát.Trong nháy mắt, Tô Đáp bị rụng mất mấy chiếc răng. Người đánh ông ta là tên bảo vệ kia."Tại sao lại đánh tôi?" Tô Đáp ôm mặt đau đớn hỏi.Tên bảo vệ cũng chả hiểu gì: "Tôi... Tôi không biết gì cả"Bốp!Lại tát thêm một cái lên mặt Tô Đáp, vẫn là tên bảo. vệ đó đánh.Lần này má bên kia cũng sưng lên."AI Giám đốc Tô!"Lý Nhã Lệ lo lắng nói."Sói Hoang, anh làm cái gì vậy?"Minh Châu đứng lên từ ghế khách quý, lạnh lùng nói.Sau đó Sói Hoang chợt quay người, trực tiếp đi về phía Minh Châu.“Cô chủ, cô nghe tôi giải thích!" Sói Hoang không còn cách nào khác, đành nói. "Đủ rồi, tôi không muốn... Anh... anh định làm gì?"Đúng lúc này, chỉ thấy hai cánh tay của Sói Hoang chợt giơ lên.Rồi trực tiếp bóp ngực của Minh Châu."AI"Minh Châu hoảng sợ kêu lên: "Bỏ tay của anh ra ngay cho tôi! Đồ khốn nạn!"Vài tên bảo vệ khác đến dẫn Sói Hoang đi.Sói Hoang sợ đến mức vừa quỳ vừa khóc: "Cô chủ, tôi không cố ý!"Bởi vì bây giờ cơ thể anh ta đang không thuộc sự khống chế của chủ nhân nó.Ngay lúc Minh Châu ngại ngùng đỏ mặt, muốn dạy dỗ anh ta.Thì thấy Sói Hoang đang quỳ chợt xé váy của Minh Châu.Những sắc xuân ở bên dưới chợt lộ ra."ÁP"Minh Châu hoảng sợ kêu. . Ngôn Tình Xuyên KhôngRất nhiều đàn ông ở đây kêu lên, ôi mẹ nó, đẹp quá... "Khốn nạn, đánh anh ta chết cho tôi!"Minh Châu hét to.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Tiếng hét này của bảo vệ làm cho tất cả mọi người giật nảy mình.Tất cả mọi hoạt động đều tạm dừng rồi nhìn về phía anh ta."Chuyện này, tôi thật sự có thể chứng minh, chắc chắn cậu ta không có tiền. Tóm lại, chúng ta chỉ đứng về phía nhà họ Minh, không thể để danh dự nhà họ Minh bị ảnh hưởng!”Người đàn ông trung niên tên là Tô Đáp đứng bên cạnh Lý Nhã Lệ nói.Lời nói quá này làm nhà họ Minh trong khán phòng càng ưu ái ông ta hơn.Nhưng mà. Bốp!Một tiếng vang thật lớn, dường như vang đến tận trời xanh.Ông ta bị ăn một cái tát.Trong nháy mắt, Tô Đáp bị rụng mất mấy chiếc răng. Người đánh ông ta là tên bảo vệ kia."Tại sao lại đánh tôi?" Tô Đáp ôm mặt đau đớn hỏi.Tên bảo vệ cũng chả hiểu gì: "Tôi... Tôi không biết gì cả"Bốp!Lại tát thêm một cái lên mặt Tô Đáp, vẫn là tên bảo. vệ đó đánh.Lần này má bên kia cũng sưng lên."AI Giám đốc Tô!"Lý Nhã Lệ lo lắng nói."Sói Hoang, anh làm cái gì vậy?"Minh Châu đứng lên từ ghế khách quý, lạnh lùng nói.Sau đó Sói Hoang chợt quay người, trực tiếp đi về phía Minh Châu.“Cô chủ, cô nghe tôi giải thích!" Sói Hoang không còn cách nào khác, đành nói. "Đủ rồi, tôi không muốn... Anh... anh định làm gì?"Đúng lúc này, chỉ thấy hai cánh tay của Sói Hoang chợt giơ lên.Rồi trực tiếp bóp ngực của Minh Châu."AI"Minh Châu hoảng sợ kêu lên: "Bỏ tay của anh ra ngay cho tôi! Đồ khốn nạn!"Vài tên bảo vệ khác đến dẫn Sói Hoang đi.Sói Hoang sợ đến mức vừa quỳ vừa khóc: "Cô chủ, tôi không cố ý!"Bởi vì bây giờ cơ thể anh ta đang không thuộc sự khống chế của chủ nhân nó.Ngay lúc Minh Châu ngại ngùng đỏ mặt, muốn dạy dỗ anh ta.Thì thấy Sói Hoang đang quỳ chợt xé váy của Minh Châu.Những sắc xuân ở bên dưới chợt lộ ra."ÁP"Minh Châu hoảng sợ kêu. . Ngôn Tình Xuyên KhôngRất nhiều đàn ông ở đây kêu lên, ôi mẹ nó, đẹp quá... "Khốn nạn, đánh anh ta chết cho tôi!"Minh Châu hét to.