Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1485: Cậu ta muốn đến lấy thứ gì
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đêm đã khuya, gió biển thét gào.Còn nhà họ Minh ở Hải Thành vẫn đèn đuốc sáng choang.Họ đang tổ chức cuộc họp gia tộc. “Minh Châu, cháu làm tốt lắm, hôm nay tất cả dược liệu đều đã về tay, kế hoạch luyện thuốc trường sinh đã có thể tiếp tục!”Ông cụ nhà họ Minh trông thì đã hơn chín mươi tuổi nhưng càng già càng dẻo dai.Mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.“Ông nội có thể sống lâu trăm tuổi là may mắn của Minh Châu mới đúng!”Minh Châu cười vui vẻ.“Nhưng mà đáng ăn mừng là dược liệu lần này, Minh Châu đã có được mà không tốn chút sức nào, hơn nữa còn kiếm được hai tỷ từ thăng ngốc đó nữa, ha ha hai”Minh Châu cười nói.“Nhưng mà sau này phải hạn chế làm những chuyện như vậy, tổn hại đến phúc phần nhà họ Minh chúng ta. Đừng quên là ba năm trước thầy bói đã phán có thể năm nay nhà họ Minh sẽ gặp nạn!”Ông cụ cười khổ nói.“Cháu biết rồi ông nội. Đúng rồi, thăng ngốc đó còn muốn trao đổi với chúng ta, ha ha, có cần sai người bắt anh ta không, sau đó lừa thêm một khoản nữa?”Minh Châu cười nói.“Cháu lớn rồi, có những chuyện cháu tự quyết định đit"Ông cụ bất đắc dĩ lắc đầu cười.Bây giờ nhà họ Minh đã kinh doanh cực khổ mấy chục năm, từ lâu đã không còn e ngại bất kỳ thế lực nào nữa, bởi vậy cướp giữa ban ngày cũng chẳng có gì lạ.Đúng lúc này, người làm đi từ ngoài vào trong.'Tay còn cầm một thứ gì đó.“Ông chủ!”“Có chuyện gì?”“Bên ngoài có một chàng trai đưa một giấy tờ thỏa thuận có chữ ký của cô chủ, nói tối nay cậu ta sẽ đến lấy!"Người làm nói.“Hừ, cái thằng ngốc đó, anh ta còn dám đến thật? Cũng đúng lúc thật, đúng là đi mòn gót cũng chẳng thấyđến khi tìm được chẳng tốn công, cháu còn đang định tìm anh ta nữa này!”Minh Châu đứng lên cười nhạt.Ông cụ lắc đầu cười: “Ông lại muốn xem xem cậu ta muốn đến lấy thứ gì?”Vừa cầm tờ giấy lên nhìn.Mắt ông cụ chợt trợn trừng, sau đó gương mặt giận dữ.Ông đập mạnh giấy tờ thỏa thuận lên mặt bàn: “Muốn chết, đúng là muốn chết!”“Sao vậy ông nội?” Minh Châu và người nhà họ Minh đều tò mò.Lập tức cầm giấy thỏa thuận lên xem, thì thấy nội dung anh ghi trên giấy thỏa thuận.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đêm đã khuya, gió biển thét gào.Còn nhà họ Minh ở Hải Thành vẫn đèn đuốc sáng choang.Họ đang tổ chức cuộc họp gia tộc. “Minh Châu, cháu làm tốt lắm, hôm nay tất cả dược liệu đều đã về tay, kế hoạch luyện thuốc trường sinh đã có thể tiếp tục!”Ông cụ nhà họ Minh trông thì đã hơn chín mươi tuổi nhưng càng già càng dẻo dai.Mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.“Ông nội có thể sống lâu trăm tuổi là may mắn của Minh Châu mới đúng!”Minh Châu cười vui vẻ.“Nhưng mà đáng ăn mừng là dược liệu lần này, Minh Châu đã có được mà không tốn chút sức nào, hơn nữa còn kiếm được hai tỷ từ thăng ngốc đó nữa, ha ha hai”Minh Châu cười nói.“Nhưng mà sau này phải hạn chế làm những chuyện như vậy, tổn hại đến phúc phần nhà họ Minh chúng ta. Đừng quên là ba năm trước thầy bói đã phán có thể năm nay nhà họ Minh sẽ gặp nạn!”Ông cụ cười khổ nói.“Cháu biết rồi ông nội. Đúng rồi, thăng ngốc đó còn muốn trao đổi với chúng ta, ha ha, có cần sai người bắt anh ta không, sau đó lừa thêm một khoản nữa?”Minh Châu cười nói.“Cháu lớn rồi, có những chuyện cháu tự quyết định đit"Ông cụ bất đắc dĩ lắc đầu cười.Bây giờ nhà họ Minh đã kinh doanh cực khổ mấy chục năm, từ lâu đã không còn e ngại bất kỳ thế lực nào nữa, bởi vậy cướp giữa ban ngày cũng chẳng có gì lạ.Đúng lúc này, người làm đi từ ngoài vào trong.'Tay còn cầm một thứ gì đó.“Ông chủ!”“Có chuyện gì?”“Bên ngoài có một chàng trai đưa một giấy tờ thỏa thuận có chữ ký của cô chủ, nói tối nay cậu ta sẽ đến lấy!"Người làm nói.“Hừ, cái thằng ngốc đó, anh ta còn dám đến thật? Cũng đúng lúc thật, đúng là đi mòn gót cũng chẳng thấyđến khi tìm được chẳng tốn công, cháu còn đang định tìm anh ta nữa này!”Minh Châu đứng lên cười nhạt.Ông cụ lắc đầu cười: “Ông lại muốn xem xem cậu ta muốn đến lấy thứ gì?”Vừa cầm tờ giấy lên nhìn.Mắt ông cụ chợt trợn trừng, sau đó gương mặt giận dữ.Ông đập mạnh giấy tờ thỏa thuận lên mặt bàn: “Muốn chết, đúng là muốn chết!”“Sao vậy ông nội?” Minh Châu và người nhà họ Minh đều tò mò.Lập tức cầm giấy thỏa thuận lên xem, thì thấy nội dung anh ghi trên giấy thỏa thuận.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đêm đã khuya, gió biển thét gào.Còn nhà họ Minh ở Hải Thành vẫn đèn đuốc sáng choang.Họ đang tổ chức cuộc họp gia tộc. “Minh Châu, cháu làm tốt lắm, hôm nay tất cả dược liệu đều đã về tay, kế hoạch luyện thuốc trường sinh đã có thể tiếp tục!”Ông cụ nhà họ Minh trông thì đã hơn chín mươi tuổi nhưng càng già càng dẻo dai.Mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.“Ông nội có thể sống lâu trăm tuổi là may mắn của Minh Châu mới đúng!”Minh Châu cười vui vẻ.“Nhưng mà đáng ăn mừng là dược liệu lần này, Minh Châu đã có được mà không tốn chút sức nào, hơn nữa còn kiếm được hai tỷ từ thăng ngốc đó nữa, ha ha hai”Minh Châu cười nói.“Nhưng mà sau này phải hạn chế làm những chuyện như vậy, tổn hại đến phúc phần nhà họ Minh chúng ta. Đừng quên là ba năm trước thầy bói đã phán có thể năm nay nhà họ Minh sẽ gặp nạn!”Ông cụ cười khổ nói.“Cháu biết rồi ông nội. Đúng rồi, thăng ngốc đó còn muốn trao đổi với chúng ta, ha ha, có cần sai người bắt anh ta không, sau đó lừa thêm một khoản nữa?”Minh Châu cười nói.“Cháu lớn rồi, có những chuyện cháu tự quyết định đit"Ông cụ bất đắc dĩ lắc đầu cười.Bây giờ nhà họ Minh đã kinh doanh cực khổ mấy chục năm, từ lâu đã không còn e ngại bất kỳ thế lực nào nữa, bởi vậy cướp giữa ban ngày cũng chẳng có gì lạ.Đúng lúc này, người làm đi từ ngoài vào trong.'Tay còn cầm một thứ gì đó.“Ông chủ!”“Có chuyện gì?”“Bên ngoài có một chàng trai đưa một giấy tờ thỏa thuận có chữ ký của cô chủ, nói tối nay cậu ta sẽ đến lấy!"Người làm nói.“Hừ, cái thằng ngốc đó, anh ta còn dám đến thật? Cũng đúng lúc thật, đúng là đi mòn gót cũng chẳng thấyđến khi tìm được chẳng tốn công, cháu còn đang định tìm anh ta nữa này!”Minh Châu đứng lên cười nhạt.Ông cụ lắc đầu cười: “Ông lại muốn xem xem cậu ta muốn đến lấy thứ gì?”Vừa cầm tờ giấy lên nhìn.Mắt ông cụ chợt trợn trừng, sau đó gương mặt giận dữ.Ông đập mạnh giấy tờ thỏa thuận lên mặt bàn: “Muốn chết, đúng là muốn chết!”“Sao vậy ông nội?” Minh Châu và người nhà họ Minh đều tò mò.Lập tức cầm giấy thỏa thuận lên xem, thì thấy nội dung anh ghi trên giấy thỏa thuận.