Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1493: Tiếp đón một người bạn từ xa tới
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm biết Lý Nhã Lệ muốn làm gì.Nếu như là trước kia, có thể Trần Khiêm sẽ thấy xấu hổ, xin lỗi từ chối cô ta, nhưng mà bây giờ, Trần Khiêm không cần phải vậy nữa!“Cậu!”Lý Nhã Lệ không ngờ Trần Khiêm lại thẳng thừng như vậy làm gương mặt xinh đẹp của cô ta ửng đỏ, trông rất lúng túng.Nhất là khi Trần Khiêm còn không hề quan tâm đến cô ta mà cất bước đi ngay.Lý Nhã Lệ vừa bực mình vừa xấu hổ, cô ta còn tưởng bản thân mình có thể dư sức quyến rũ Trần Khiêm bằng vẻ đẹp của mình.Nhưng không ngờ...Nhưng mà như thế cũng hay, Lý Nhã Lệ cảm thấy Trần Khiêm trưởng thành hơn trước kia nhiều, hơn nữa còn mang đến cho người ta cảm giác an toàn. Đấy mới là đàn ông chứ!Lý Nhã Lệ nhìn bóng lưng Trần Khiêm thầm nhủ.Cô ta không muốn từ bỏ, thế nên đuổi theo anh.“Dừng lại!”Chỉ là khi Trần Khiêm và Dương Vệ lên đến đỉnh núi.Họ mới phát hiện nơi này còn nhiều người chen lấn hơn nữa.Mà trước cửa đạo quán Bàn Long, có vài đứa trẻ theo đạo đang đứng.Có vẻ như chúng đang đóng cửa.Tất cả du khách đến đây đều bị chúng cản lại, không cho vào.“Làm gì vậy? Chúng tôi đợi lâu thế mà lại không cho. vào!“Đúng vậy, sớm muộn hương khói gì cũng tàn lụi thôi!”Có du khách xung quanh oán than.“Hôm nay, thầy chỉ tiếp đón một người bạn từ xa tới. Những đạo hữu còn lại, xin hãy xuống núi, chờ ngày mai lại đến!”Cậu bé nói.“Vậy cô cho cháu tiền được không? Cô muốn vào bói tình duyên!”Chẳng biết từ lúc nào, Lý Nhã Lệ đã đứng cạnh Trần Khiêm.Cô ta vừa nói với đứa bé, vừa nhẹ nhàng cạ vào cánh tay Trần Khiêm.Trần Khiêm nhếch mép, khinh thường tránh sang bên cạnh.“Vị đạo hữu này, hôm nay tôi thật sự có việc, cậu đưa ra điều kiện đi!”Trần Khiêm thầm nghĩ một kẻ xem bói mà cũng tỏ vẻ được như vậy, buồn cười.“Không có điều kiện gì cả, các vị đạo hữu xin hãy xuống núi.Cậu bé lắc đầu.Mà lúc này, cửa đạo quán chợt mở ra...
Trần Khiêm biết Lý Nhã Lệ muốn làm gì.
Nếu như là trước kia, có thể Trần Khiêm sẽ thấy xấu hổ, xin lỗi từ chối cô ta, nhưng mà bây giờ, Trần Khiêm không cần phải vậy nữa!
“Cậu!”
Lý Nhã Lệ không ngờ Trần Khiêm lại thẳng thừng như vậy làm gương mặt xinh đẹp của cô ta ửng đỏ, trông rất lúng túng.
Nhất là khi Trần Khiêm còn không hề quan tâm đến cô ta mà cất bước đi ngay.
Lý Nhã Lệ vừa bực mình vừa xấu hổ, cô ta còn tưởng bản thân mình có thể dư sức quyến rũ Trần Khiêm bằng vẻ đẹp của mình.
Nhưng không ngờ...
Nhưng mà như thế cũng hay, Lý Nhã Lệ cảm thấy Trần Khiêm trưởng thành hơn trước kia nhiều, hơn nữa còn mang đến cho người ta cảm giác an toàn. Đấy mới là đàn ông chứ!
Lý Nhã Lệ nhìn bóng lưng Trần Khiêm thầm nhủ.
Cô ta không muốn từ bỏ, thế nên đuổi theo anh.
“Dừng lại!”
Chỉ là khi Trần Khiêm và Dương Vệ lên đến đỉnh núi.
Họ mới phát hiện nơi này còn nhiều người chen lấn hơn nữa.
Mà trước cửa đạo quán Bàn Long, có vài đứa trẻ theo đạo đang đứng.
Có vẻ như chúng đang đóng cửa.
Tất cả du khách đến đây đều bị chúng cản lại, không cho vào.
“Làm gì vậy? Chúng tôi đợi lâu thế mà lại không cho. vào!
“Đúng vậy, sớm muộn hương khói gì cũng tàn lụi thôi!”
Có du khách xung quanh oán than.
“Hôm nay, thầy chỉ tiếp đón một người bạn từ xa tới. Những đạo hữu còn lại, xin hãy xuống núi, chờ ngày mai lại đến!”
Cậu bé nói.
“Vậy cô cho cháu tiền được không? Cô muốn vào bói tình duyên!”
Chẳng biết từ lúc nào, Lý Nhã Lệ đã đứng cạnh Trần Khiêm.
Cô ta vừa nói với đứa bé, vừa nhẹ nhàng cạ vào cánh tay Trần Khiêm.
Trần Khiêm nhếch mép, khinh thường tránh sang bên cạnh.
“Vị đạo hữu này, hôm nay tôi thật sự có việc, cậu đưa ra điều kiện đi!”
Trần Khiêm thầm nghĩ một kẻ xem bói mà cũng tỏ vẻ được như vậy, buồn cười.
“Không có điều kiện gì cả, các vị đạo hữu xin hãy xuống núi.
Cậu bé lắc đầu.
Mà lúc này, cửa đạo quán chợt mở ra...
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm biết Lý Nhã Lệ muốn làm gì.Nếu như là trước kia, có thể Trần Khiêm sẽ thấy xấu hổ, xin lỗi từ chối cô ta, nhưng mà bây giờ, Trần Khiêm không cần phải vậy nữa!“Cậu!”Lý Nhã Lệ không ngờ Trần Khiêm lại thẳng thừng như vậy làm gương mặt xinh đẹp của cô ta ửng đỏ, trông rất lúng túng.Nhất là khi Trần Khiêm còn không hề quan tâm đến cô ta mà cất bước đi ngay.Lý Nhã Lệ vừa bực mình vừa xấu hổ, cô ta còn tưởng bản thân mình có thể dư sức quyến rũ Trần Khiêm bằng vẻ đẹp của mình.Nhưng không ngờ...Nhưng mà như thế cũng hay, Lý Nhã Lệ cảm thấy Trần Khiêm trưởng thành hơn trước kia nhiều, hơn nữa còn mang đến cho người ta cảm giác an toàn. Đấy mới là đàn ông chứ!Lý Nhã Lệ nhìn bóng lưng Trần Khiêm thầm nhủ.Cô ta không muốn từ bỏ, thế nên đuổi theo anh.“Dừng lại!”Chỉ là khi Trần Khiêm và Dương Vệ lên đến đỉnh núi.Họ mới phát hiện nơi này còn nhiều người chen lấn hơn nữa.Mà trước cửa đạo quán Bàn Long, có vài đứa trẻ theo đạo đang đứng.Có vẻ như chúng đang đóng cửa.Tất cả du khách đến đây đều bị chúng cản lại, không cho vào.“Làm gì vậy? Chúng tôi đợi lâu thế mà lại không cho. vào!“Đúng vậy, sớm muộn hương khói gì cũng tàn lụi thôi!”Có du khách xung quanh oán than.“Hôm nay, thầy chỉ tiếp đón một người bạn từ xa tới. Những đạo hữu còn lại, xin hãy xuống núi, chờ ngày mai lại đến!”Cậu bé nói.“Vậy cô cho cháu tiền được không? Cô muốn vào bói tình duyên!”Chẳng biết từ lúc nào, Lý Nhã Lệ đã đứng cạnh Trần Khiêm.Cô ta vừa nói với đứa bé, vừa nhẹ nhàng cạ vào cánh tay Trần Khiêm.Trần Khiêm nhếch mép, khinh thường tránh sang bên cạnh.“Vị đạo hữu này, hôm nay tôi thật sự có việc, cậu đưa ra điều kiện đi!”Trần Khiêm thầm nghĩ một kẻ xem bói mà cũng tỏ vẻ được như vậy, buồn cười.“Không có điều kiện gì cả, các vị đạo hữu xin hãy xuống núi.Cậu bé lắc đầu.Mà lúc này, cửa đạo quán chợt mở ra...