Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1494: Ông Quỷ bậc thầy bói toán

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Một chàng trai mặc áo choàng màu đen chậm rãi đi tới.Mọi người cũng yên lặng.“Sư huynh!”Đứa bé ở cửa cúi đầu chào.“Khách quý mà sư phụ chờ đã đến rồi.” Anh ta chậm rãi nói, sau đó nhìn mọi người, cười hỏi: “Cho hỏi ai là cậu Trần Khiêm của Nam Dương ạ?”“Là tôi.”Trần Khiêm nhíu mày, không ngờ rằng ông Quỷ nàycũng hơi bí ẩn, có thể đoán được mình sẽ đến tìm ông †a.“Cậu Trần Khiêm, sư phụ đã đợi anh rất lâu rồi, cũng đã pha trà xong, mời anh đi theo tôi vào.”Đạo sĩ trẻ cúi đầu nói.Trần Khiêm nghỉ ngờ.“Sư phụ anh nói chừng nào tôi sẽ đến à? Ông ấy đoán được à? Tôi nhớ là, tối qua Dương Vệ nói ông Quỷ này biết danh tính thật của tôi?”Trần Khiêm không dám tin, ngoại trừ linh khí TháiDương Đồ ra, trên thế giới này thật sự có người có năng lực như thế.Nói thẳng ra thì, trong lòng Trần Khiêm vừa cảm ơn người thần bí kia, lại hâm mộ hận thù ông ta.Bởi vì ông ta biết hết mọi thứ, chơi đùa mọi thứ trong long bàn tay, Trần Khiêm hận nhất là loại người này.Anh cố gắng mạnh mẽ chống lại sức mạnh của ông Quỷ này.“Một năm trước, sư phụ đã tính ra rồi.” Không ngờ rằng, đạo sĩ bình tĩnh nói. Làm Trần Khiêm chợt kinh ngạc.Lợi hại thế à, hôm nay mình phải đi xem thử mới được.“Dẫn đường!”Trần Khiêm nói.Đi theo bước chân của chàng trai vào đạo quán, đầu tiên là sảnh lớn thờ các vị thần, vòng qua sảnh lớn, là một cung điện.Trong cung điện, hương khói nghi ngút.Một ông lão trông như sắp gần đất xa trời đang ngồi xếp bằng trước lư hương, nhắm mắt nghỉ ngơi.Trước mắt có một bàn trà, hương trà lan tỏa tứ phía.“Cậu Trần Khiêm, lâu rồi không gặp.”Nghe tiếng bước chân của Trần Khiêm, gương mặt đầy vết chân chim của ông lão ngẩng lên, mở mắt ra.Mà đạo sĩ trẻ tuổi đó, đã rời đi từ lâu. “Ông đoán được mọi thứ à? Tôi không tin!”Trần Khiêm nói, bắt chéo chân ngồi đối diện với ông †a.“Không phải tất cả, lão chỉ có thể tính được con người!" Ông Quỷ cười khổ.“Vậy chắc hẳn ông biết rằng, lần này tôi đến để làm gì rồi chứ?”“Cậu Trần đến tìm người.” Ông Quỷ nói.“Được, vậy ông tính thử, người tôi muốn tìm đang ở đâu, nếu như có thể tính đúng, cho dù là tiền, hay bất cứ thứ gì trên đời này, ông cứ đưa ra yêu cầu!"Trần Khiêm nói.“Khụ khụ, cậu Trần đừng vội, trước khi tính cho những người ấy, cậu Trần không muốn xem cho mình trước hay sao? Ví dụ như xem vận mệnh tương lai, thứ cho lão đây nói thẳng, ấn đường của cậu Trần có màu đỏ, e rằng không bao lâu sau sẽ gặp phải tai ương.”Ông Quỷ ngẩng đầu lên nhìn Trần Khiêm cười nói.Những lời này, lại khiến cho Trần Khiêm cảm khái, Ông Quỷ này, hẳn là bói toán rất thành thạo, chuyện gì ông ta nói cũng đúng hết.Theo như dự báo của Thái Dương Đồ, quả thật bản thân anh sẽ gặp tai ương.Hơn nữa là tai ương liên quan tới sống chết.

Một chàng trai mặc áo choàng màu đen chậm rãi đi tới.

Mọi người cũng yên lặng.

“Sư huynh!”

Đứa bé ở cửa cúi đầu chào.

“Khách quý mà sư phụ chờ đã đến rồi.” Anh ta chậm rãi nói, sau đó nhìn mọi người, cười hỏi: “Cho hỏi ai là cậu Trần Khiêm của Nam Dương ạ?”

“Là tôi.”

Trần Khiêm nhíu mày, không ngờ rằng ông Quỷ này

cũng hơi bí ẩn, có thể đoán được mình sẽ đến tìm ông †a.

“Cậu Trần Khiêm, sư phụ đã đợi anh rất lâu rồi, cũng đã pha trà xong, mời anh đi theo tôi vào.”

Đạo sĩ trẻ cúi đầu nói.

Trần Khiêm nghỉ ngờ.

“Sư phụ anh nói chừng nào tôi sẽ đến à? Ông ấy đoán được à? Tôi nhớ là, tối qua Dương Vệ nói ông Quỷ này biết danh tính thật của tôi?”

Trần Khiêm không dám tin, ngoại trừ linh khí Thái

Dương Đồ ra, trên thế giới này thật sự có người có năng lực như thế.

Nói thẳng ra thì, trong lòng Trần Khiêm vừa cảm ơn người thần bí kia, lại hâm mộ hận thù ông ta.

Bởi vì ông ta biết hết mọi thứ, chơi đùa mọi thứ trong long bàn tay, Trần Khiêm hận nhất là loại người này.

Anh cố gắng mạnh mẽ chống lại sức mạnh của ông Quỷ này.

“Một năm trước, sư phụ đã tính ra rồi.” Không ngờ rằng, đạo sĩ bình tĩnh nói. Làm Trần Khiêm chợt kinh ngạc.

Lợi hại thế à, hôm nay mình phải đi xem thử mới được.

“Dẫn đường!”

Trần Khiêm nói.

Đi theo bước chân của chàng trai vào đạo quán, đầu tiên là sảnh lớn thờ các vị thần, vòng qua sảnh lớn, là một cung điện.

Trong cung điện, hương khói nghi ngút.

Một ông lão trông như sắp gần đất xa trời đang ngồi xếp bằng trước lư hương, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trước mắt có một bàn trà, hương trà lan tỏa tứ phía.

“Cậu Trần Khiêm, lâu rồi không gặp.”

Nghe tiếng bước chân của Trần Khiêm, gương mặt đầy vết chân chim của ông lão ngẩng lên, mở mắt ra.

Mà đạo sĩ trẻ tuổi đó, đã rời đi từ lâu. “Ông đoán được mọi thứ à? Tôi không tin!”

Trần Khiêm nói, bắt chéo chân ngồi đối diện với ông †a.

“Không phải tất cả, lão chỉ có thể tính được con người!" Ông Quỷ cười khổ.

“Vậy chắc hẳn ông biết rằng, lần này tôi đến để làm gì rồi chứ?”

“Cậu Trần đến tìm người.” Ông Quỷ nói.

“Được, vậy ông tính thử, người tôi muốn tìm đang ở đâu, nếu như có thể tính đúng, cho dù là tiền, hay bất cứ thứ gì trên đời này, ông cứ đưa ra yêu cầu!"

Trần Khiêm nói.

“Khụ khụ, cậu Trần đừng vội, trước khi tính cho những người ấy, cậu Trần không muốn xem cho mình trước hay sao? Ví dụ như xem vận mệnh tương lai, thứ cho lão đây nói thẳng, ấn đường của cậu Trần có màu đỏ, e rằng không bao lâu sau sẽ gặp phải tai ương.”

Ông Quỷ ngẩng đầu lên nhìn Trần Khiêm cười nói.

Những lời này, lại khiến cho Trần Khiêm cảm khái, Ông Quỷ này, hẳn là bói toán rất thành thạo, chuyện gì ông ta nói cũng đúng hết.

Theo như dự báo của Thái Dương Đồ, quả thật bản thân anh sẽ gặp tai ương.

Hơn nữa là tai ương liên quan tới sống chết.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Một chàng trai mặc áo choàng màu đen chậm rãi đi tới.Mọi người cũng yên lặng.“Sư huynh!”Đứa bé ở cửa cúi đầu chào.“Khách quý mà sư phụ chờ đã đến rồi.” Anh ta chậm rãi nói, sau đó nhìn mọi người, cười hỏi: “Cho hỏi ai là cậu Trần Khiêm của Nam Dương ạ?”“Là tôi.”Trần Khiêm nhíu mày, không ngờ rằng ông Quỷ nàycũng hơi bí ẩn, có thể đoán được mình sẽ đến tìm ông †a.“Cậu Trần Khiêm, sư phụ đã đợi anh rất lâu rồi, cũng đã pha trà xong, mời anh đi theo tôi vào.”Đạo sĩ trẻ cúi đầu nói.Trần Khiêm nghỉ ngờ.“Sư phụ anh nói chừng nào tôi sẽ đến à? Ông ấy đoán được à? Tôi nhớ là, tối qua Dương Vệ nói ông Quỷ này biết danh tính thật của tôi?”Trần Khiêm không dám tin, ngoại trừ linh khí TháiDương Đồ ra, trên thế giới này thật sự có người có năng lực như thế.Nói thẳng ra thì, trong lòng Trần Khiêm vừa cảm ơn người thần bí kia, lại hâm mộ hận thù ông ta.Bởi vì ông ta biết hết mọi thứ, chơi đùa mọi thứ trong long bàn tay, Trần Khiêm hận nhất là loại người này.Anh cố gắng mạnh mẽ chống lại sức mạnh của ông Quỷ này.“Một năm trước, sư phụ đã tính ra rồi.” Không ngờ rằng, đạo sĩ bình tĩnh nói. Làm Trần Khiêm chợt kinh ngạc.Lợi hại thế à, hôm nay mình phải đi xem thử mới được.“Dẫn đường!”Trần Khiêm nói.Đi theo bước chân của chàng trai vào đạo quán, đầu tiên là sảnh lớn thờ các vị thần, vòng qua sảnh lớn, là một cung điện.Trong cung điện, hương khói nghi ngút.Một ông lão trông như sắp gần đất xa trời đang ngồi xếp bằng trước lư hương, nhắm mắt nghỉ ngơi.Trước mắt có một bàn trà, hương trà lan tỏa tứ phía.“Cậu Trần Khiêm, lâu rồi không gặp.”Nghe tiếng bước chân của Trần Khiêm, gương mặt đầy vết chân chim của ông lão ngẩng lên, mở mắt ra.Mà đạo sĩ trẻ tuổi đó, đã rời đi từ lâu. “Ông đoán được mọi thứ à? Tôi không tin!”Trần Khiêm nói, bắt chéo chân ngồi đối diện với ông †a.“Không phải tất cả, lão chỉ có thể tính được con người!" Ông Quỷ cười khổ.“Vậy chắc hẳn ông biết rằng, lần này tôi đến để làm gì rồi chứ?”“Cậu Trần đến tìm người.” Ông Quỷ nói.“Được, vậy ông tính thử, người tôi muốn tìm đang ở đâu, nếu như có thể tính đúng, cho dù là tiền, hay bất cứ thứ gì trên đời này, ông cứ đưa ra yêu cầu!"Trần Khiêm nói.“Khụ khụ, cậu Trần đừng vội, trước khi tính cho những người ấy, cậu Trần không muốn xem cho mình trước hay sao? Ví dụ như xem vận mệnh tương lai, thứ cho lão đây nói thẳng, ấn đường của cậu Trần có màu đỏ, e rằng không bao lâu sau sẽ gặp phải tai ương.”Ông Quỷ ngẩng đầu lên nhìn Trần Khiêm cười nói.Những lời này, lại khiến cho Trần Khiêm cảm khái, Ông Quỷ này, hẳn là bói toán rất thành thạo, chuyện gì ông ta nói cũng đúng hết.Theo như dự báo của Thái Dương Đồ, quả thật bản thân anh sẽ gặp tai ương.Hơn nữa là tai ương liên quan tới sống chết.

Chương 1494: Ông Quỷ bậc thầy bói toán