Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1503: Quá nhân từ
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc này, ông Quỷ còn đang chăm chú nhìn sáu bức bích họa, suy tư về câu chuyện khắc trên bích họa mà Trần Khiêm kể cho ông ta.Vẫn luôn thấy chưa được vừa lòng thỏa ý.Đúng lúc này, đạo đồng ở ngoài cửa xin gặp."Thưa thầy, bên ngoài có một cô ta cứ nhất quyết đòi xông vào tìm thầy xem tướng, con không đồng ý, cô †a liền ra tay đánh người... Chúng con... chúng con đều không đánh lại cô tal""Cô ta còn nói, nếu thầy cứ tránh không chịu gặp, hôm nay cô ta sẽ đốt trụi đạo quán của chúng ta!"Đạo đồng nói.Ông Quỷ nhíu mày, phất tay nói: "Ta đã biết, đi nói với cô ta, bảo cô ta đến sảnh trước chờ ta!"Ông Quỷ lắc đầu.Ông ta đành bất đắc dĩ đi ra ngoài."Đến đây đi, thầy tôi dặn cô chờ ở đây!"Chờ tới lúc ông Quỷ bước ra, liền thấy một cô gái dung nhan tuyệt đẹp đang đạp chân lên một đồ đệ của mình, đồ đệ đáng thương đã bị cô ta đánh cho mặt mũi bầm dập, kêu rên không ngừng."Cô gái xin hãy dừng tay!"Ông Quỷ vội vàng ngăn cản."Hừ, lão đạo sĩ có lỗ mũi trâu kia, rốt cuộc cũng chịu chui ra rồi!"Cô gái lạnh lùng nói."Cô gái, có việc gì thì ngồi xuống bàn bạc, cớ gì phải làm khó mấy đứa đồ đệ của lão!"Ông Quỷ bất đắc dĩ lắc đầu."Ít nói nhảm, tôi tới tìm ông... Há! Là có việc cần ông giúp đấy!"Giọng nói của cô gái này đột nhiên nâng cao, lúc này vết thương trên bụng đột nhiên co rút gây nên một trận đau đớn lan ra toàn thân, cô ấy đau đớn che bụng."Cô bị thương rồi, mời ngồi xuống đãi!"Ông Quỷ thấy thế, vội vàng trấn an cô gái có nhan sắc tuyệt trần nhưng tính tình nóng nảy này lại."Thầy ơi, khách hành hương bên ngoài có mấy người bị cô ta đánh nên bị thương nặng rồi!"Một đạo đồng chạy vào nói."Haiz, đi gọi bệnh viện bảo họ cử người tới đưa người bị thương đi đi!" Ông Quỷ có chút nhức đầu: "Cô gái, cô tìm tôi cũng được thôi, nhưng tại sao lại xuống tay với cả khách hành hương như vậy?”"Ai bảo bọn chúng mắt chó không biết phải đặt cho đúng chỗ, vậy để tôi móc mắt của bọn chúng ra hết là được!"Cô gái lạnh lùng nói.Lúc nãy khi cô ấy lên núi, lũ đàn ông đáng ghét kia lại dám dán mắt vào cô ấy, lại còn có kẻ đi lên quấy rối,cô ấy chỉ dạy cho bọn họ một bài học nho nhỏ mà thôi!Cô ấy mới làm bọn họ đoạn tử tuyệt tôn mà chưa lấy cái mạng quèn của họ là đã quá nhân từ rồi.
Lúc này, ông Quỷ còn đang chăm chú nhìn sáu bức bích họa, suy tư về câu chuyện khắc trên bích họa mà Trần Khiêm kể cho ông ta.
Vẫn luôn thấy chưa được vừa lòng thỏa ý.
Đúng lúc này, đạo đồng ở ngoài cửa xin gặp.
"Thưa thầy, bên ngoài có một cô ta cứ nhất quyết đòi xông vào tìm thầy xem tướng, con không đồng ý, cô †a liền ra tay đánh người... Chúng con... chúng con đều không đánh lại cô tal"
"Cô ta còn nói, nếu thầy cứ tránh không chịu gặp, hôm nay cô ta sẽ đốt trụi đạo quán của chúng ta!"
Đạo đồng nói.
Ông Quỷ nhíu mày, phất tay nói: "Ta đã biết, đi nói với cô ta, bảo cô ta đến sảnh trước chờ ta!"
Ông Quỷ lắc đầu.
Ông ta đành bất đắc dĩ đi ra ngoài.
"Đến đây đi, thầy tôi dặn cô chờ ở đây!"
Chờ tới lúc ông Quỷ bước ra, liền thấy một cô gái dung nhan tuyệt đẹp đang đạp chân lên một đồ đệ của mình, đồ đệ đáng thương đã bị cô ta đánh cho mặt mũi bầm dập, kêu rên không ngừng.
"Cô gái xin hãy dừng tay!"
Ông Quỷ vội vàng ngăn cản.
"Hừ, lão đạo sĩ có lỗ mũi trâu kia, rốt cuộc cũng chịu chui ra rồi!"
Cô gái lạnh lùng nói.
"Cô gái, có việc gì thì ngồi xuống bàn bạc, cớ gì phải làm khó mấy đứa đồ đệ của lão!"
Ông Quỷ bất đắc dĩ lắc đầu.
"Ít nói nhảm, tôi tới tìm ông... Há! Là có việc cần ông giúp đấy!"
Giọng nói của cô gái này đột nhiên nâng cao, lúc này vết thương trên bụng đột nhiên co rút gây nên một trận đau đớn lan ra toàn thân, cô ấy đau đớn che bụng.
"Cô bị thương rồi, mời ngồi xuống đãi!"
Ông Quỷ thấy thế, vội vàng trấn an cô gái có nhan sắc tuyệt trần nhưng tính tình nóng nảy này lại.
"Thầy ơi, khách hành hương bên ngoài có mấy người bị cô ta đánh nên bị thương nặng rồi!"
Một đạo đồng chạy vào nói.
"Haiz, đi gọi bệnh viện bảo họ cử người tới đưa người bị thương đi đi!" Ông Quỷ có chút nhức đầu: "Cô gái, cô tìm tôi cũng được thôi, nhưng tại sao lại xuống tay với cả khách hành hương như vậy?”
"Ai bảo bọn chúng mắt chó không biết phải đặt cho đúng chỗ, vậy để tôi móc mắt của bọn chúng ra hết là được!"
Cô gái lạnh lùng nói.
Lúc nãy khi cô ấy lên núi, lũ đàn ông đáng ghét kia lại dám dán mắt vào cô ấy, lại còn có kẻ đi lên quấy rối,
cô ấy chỉ dạy cho bọn họ một bài học nho nhỏ mà thôi!
Cô ấy mới làm bọn họ đoạn tử tuyệt tôn mà chưa lấy cái mạng quèn của họ là đã quá nhân từ rồi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc này, ông Quỷ còn đang chăm chú nhìn sáu bức bích họa, suy tư về câu chuyện khắc trên bích họa mà Trần Khiêm kể cho ông ta.Vẫn luôn thấy chưa được vừa lòng thỏa ý.Đúng lúc này, đạo đồng ở ngoài cửa xin gặp."Thưa thầy, bên ngoài có một cô ta cứ nhất quyết đòi xông vào tìm thầy xem tướng, con không đồng ý, cô †a liền ra tay đánh người... Chúng con... chúng con đều không đánh lại cô tal""Cô ta còn nói, nếu thầy cứ tránh không chịu gặp, hôm nay cô ta sẽ đốt trụi đạo quán của chúng ta!"Đạo đồng nói.Ông Quỷ nhíu mày, phất tay nói: "Ta đã biết, đi nói với cô ta, bảo cô ta đến sảnh trước chờ ta!"Ông Quỷ lắc đầu.Ông ta đành bất đắc dĩ đi ra ngoài."Đến đây đi, thầy tôi dặn cô chờ ở đây!"Chờ tới lúc ông Quỷ bước ra, liền thấy một cô gái dung nhan tuyệt đẹp đang đạp chân lên một đồ đệ của mình, đồ đệ đáng thương đã bị cô ta đánh cho mặt mũi bầm dập, kêu rên không ngừng."Cô gái xin hãy dừng tay!"Ông Quỷ vội vàng ngăn cản."Hừ, lão đạo sĩ có lỗ mũi trâu kia, rốt cuộc cũng chịu chui ra rồi!"Cô gái lạnh lùng nói."Cô gái, có việc gì thì ngồi xuống bàn bạc, cớ gì phải làm khó mấy đứa đồ đệ của lão!"Ông Quỷ bất đắc dĩ lắc đầu."Ít nói nhảm, tôi tới tìm ông... Há! Là có việc cần ông giúp đấy!"Giọng nói của cô gái này đột nhiên nâng cao, lúc này vết thương trên bụng đột nhiên co rút gây nên một trận đau đớn lan ra toàn thân, cô ấy đau đớn che bụng."Cô bị thương rồi, mời ngồi xuống đãi!"Ông Quỷ thấy thế, vội vàng trấn an cô gái có nhan sắc tuyệt trần nhưng tính tình nóng nảy này lại."Thầy ơi, khách hành hương bên ngoài có mấy người bị cô ta đánh nên bị thương nặng rồi!"Một đạo đồng chạy vào nói."Haiz, đi gọi bệnh viện bảo họ cử người tới đưa người bị thương đi đi!" Ông Quỷ có chút nhức đầu: "Cô gái, cô tìm tôi cũng được thôi, nhưng tại sao lại xuống tay với cả khách hành hương như vậy?”"Ai bảo bọn chúng mắt chó không biết phải đặt cho đúng chỗ, vậy để tôi móc mắt của bọn chúng ra hết là được!"Cô gái lạnh lùng nói.Lúc nãy khi cô ấy lên núi, lũ đàn ông đáng ghét kia lại dám dán mắt vào cô ấy, lại còn có kẻ đi lên quấy rối,cô ấy chỉ dạy cho bọn họ một bài học nho nhỏ mà thôi!Cô ấy mới làm bọn họ đoạn tử tuyệt tôn mà chưa lấy cái mạng quèn của họ là đã quá nhân từ rồi.