Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1504: Nhân duyên

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Haizzz, vậy cô muốn xem gì?" Ông Quỷ nói."Tôi muốn tìm người, nói chính xác hơn, tôi muốn †ìm một kẻ đã chết!" Cô gái nói vậy."Cô cũng muốn tìm người..." Ông Quỷ lẩm bẩm."Ông giúp tôi xem xem chuyến này tôi có thể thuận lợi tìm thấy người đó hay không?"Ông Quỷ cũng không muốn tiếp tục dây dưa với nhân vật bà cố nội thiên hạ này, lập tức không nói thêm lời vô ích. Ông ta gật đầu, bắt đầu xem bói giúp cô ấy."Xin hỏi tên của cô đây là?""Cổ Vũ Tiêu!"Cô ta nói."Được rồi, cô Cổ, mời cô nâng tay, sau đó đặt tay lên hai hình đầu rồng bất kì mà cô chọn."Khi ông ta nói chuyện, sàn nhà mở ra, một chiếc máy có hình chín con rồng ngậm viên ngọc lộ ra ngoài.Cổ Vũ Tiêu theo lời đi tới gần đó ngồi xuống. Chín đầu rồng phun ra một đồng tiền. Ông Quỷ tiến lên, tỉ mỉ quan sát nó.Cổ Vũ Tiêu không có việc gì làm thì đi loanh quanh nhìn ngắm căn phòng này.Lúc này, một tảng đá có tạo hình khác lạ, lóng lánh trong suốt, còn tỏa ra ánh sáng sáu màu chói lòa hấp dẫn tầm mắt của Cổ Vũ Tiêu.'Tảng đá cao chừng một mét rưỡi.Cô ấy mơ hồ cảm thấy, tảng đá này không phải vật tầm thường.Mới nhìn thoáng qua cô ấy đã thấy có một cảm giác gần gũi với nó.Cổ Vũ Tiêu vô thức giơ lên cổ tay trằng noãn, nhẹ nhàng vuốt ve tảng đá nhiều màu sắc này.Bỗng nhiên, tảng đá bừng lên một luồng sáng lạ lùng, chớp mắt, ánh sáng bảy màu như thể bao trùm toàn bộ cơ thể Cổ Vũ Tiêu.Ánh sáng quá mức chói lòa khiến Cổ Vũ Tiêu phải giơ hai tay bịt lại hai mắt của mình, cô ấy không khỏi giậtlùi về phía sau vài bước.Đến lúc ánh sáng bảy màu đó biến mất, tảng đá lại khôi phục vẻ bình thường, chỉ đọng lại trên tảng đá một số hoa văn phức tạp."Cô Cổ, cô không sao chứ?" Ông Quỷ đã bói quẻ xong, ông ta đi tới cười khổ nói."Không... không sao, tảng đá của ông là thứ quái gì vậy, sao lại tự phát sáng được?"Cổ Vũ Tiêu cảm thấy mình vừa làm một chuyện thật mất mặt, khuôn mặt xinh đẹp chợt hiện lên ráng đỏ yêu kiều, cô ta không khỏi hỏi một câu."Ha ha, cô Cổ, đây là đá Nhân duyên, dùng để xem duyên phận của một người, lúc nấy cô dùng cả hai tay chạm vào nó đã khởi động tảng đá Nhân duyên này. Cô xem, hoa văn bên trên chính là nói về duyên phận của cô."Ông Quỷ nói."Nhân duyên!"Khuôn mặt của Cổ Vũ Tiêu lại càng ửng đỏ.

"Haizzz, vậy cô muốn xem gì?" Ông Quỷ nói.

"Tôi muốn tìm người, nói chính xác hơn, tôi muốn †ìm một kẻ đã chết!" Cô gái nói vậy.

"Cô cũng muốn tìm người..." Ông Quỷ lẩm bẩm.

"Ông giúp tôi xem xem chuyến này tôi có thể thuận lợi tìm thấy người đó hay không?"

Ông Quỷ cũng không muốn tiếp tục dây dưa với nhân vật bà cố nội thiên hạ này, lập tức không nói thêm lời vô ích. Ông ta gật đầu, bắt đầu xem bói giúp cô ấy.

"Xin hỏi tên của cô đây là?"

"Cổ Vũ Tiêu!"

Cô ta nói.

"Được rồi, cô Cổ, mời cô nâng tay, sau đó đặt tay lên hai hình đầu rồng bất kì mà cô chọn."

Khi ông ta nói chuyện, sàn nhà mở ra, một chiếc máy có hình chín con rồng ngậm viên ngọc lộ ra ngoài.

Cổ Vũ Tiêu theo lời đi tới gần đó ngồi xuống. Chín đầu rồng phun ra một đồng tiền. Ông Quỷ tiến lên, tỉ mỉ quan sát nó.

Cổ Vũ Tiêu không có việc gì làm thì đi loanh quanh nhìn ngắm căn phòng này.

Lúc này, một tảng đá có tạo hình khác lạ, lóng lánh trong suốt, còn tỏa ra ánh sáng sáu màu chói lòa hấp dẫn tầm mắt của Cổ Vũ Tiêu.

'Tảng đá cao chừng một mét rưỡi.

Cô ấy mơ hồ cảm thấy, tảng đá này không phải vật tầm thường.

Mới nhìn thoáng qua cô ấy đã thấy có một cảm giác gần gũi với nó.

Cổ Vũ Tiêu vô thức giơ lên cổ tay trằng noãn, nhẹ nhàng vuốt ve tảng đá nhiều màu sắc này.

Bỗng nhiên, tảng đá bừng lên một luồng sáng lạ lùng, chớp mắt, ánh sáng bảy màu như thể bao trùm toàn bộ cơ thể Cổ Vũ Tiêu.

Ánh sáng quá mức chói lòa khiến Cổ Vũ Tiêu phải giơ hai tay bịt lại hai mắt của mình, cô ấy không khỏi giật

lùi về phía sau vài bước.

Đến lúc ánh sáng bảy màu đó biến mất, tảng đá lại khôi phục vẻ bình thường, chỉ đọng lại trên tảng đá một số hoa văn phức tạp.

"Cô Cổ, cô không sao chứ?" Ông Quỷ đã bói quẻ xong, ông ta đi tới cười khổ nói.

"Không... không sao, tảng đá của ông là thứ quái gì vậy, sao lại tự phát sáng được?"

Cổ Vũ Tiêu cảm thấy mình vừa làm một chuyện thật mất mặt, khuôn mặt xinh đẹp chợt hiện lên ráng đỏ yêu kiều, cô ta không khỏi hỏi một câu.

"Ha ha, cô Cổ, đây là đá Nhân duyên, dùng để xem duyên phận của một người, lúc nấy cô dùng cả hai tay chạm vào nó đã khởi động tảng đá Nhân duyên này. Cô xem, hoa văn bên trên chính là nói về duyên phận của cô."

Ông Quỷ nói.

"Nhân duyên!"

Khuôn mặt của Cổ Vũ Tiêu lại càng ửng đỏ.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Haizzz, vậy cô muốn xem gì?" Ông Quỷ nói."Tôi muốn tìm người, nói chính xác hơn, tôi muốn †ìm một kẻ đã chết!" Cô gái nói vậy."Cô cũng muốn tìm người..." Ông Quỷ lẩm bẩm."Ông giúp tôi xem xem chuyến này tôi có thể thuận lợi tìm thấy người đó hay không?"Ông Quỷ cũng không muốn tiếp tục dây dưa với nhân vật bà cố nội thiên hạ này, lập tức không nói thêm lời vô ích. Ông ta gật đầu, bắt đầu xem bói giúp cô ấy."Xin hỏi tên của cô đây là?""Cổ Vũ Tiêu!"Cô ta nói."Được rồi, cô Cổ, mời cô nâng tay, sau đó đặt tay lên hai hình đầu rồng bất kì mà cô chọn."Khi ông ta nói chuyện, sàn nhà mở ra, một chiếc máy có hình chín con rồng ngậm viên ngọc lộ ra ngoài.Cổ Vũ Tiêu theo lời đi tới gần đó ngồi xuống. Chín đầu rồng phun ra một đồng tiền. Ông Quỷ tiến lên, tỉ mỉ quan sát nó.Cổ Vũ Tiêu không có việc gì làm thì đi loanh quanh nhìn ngắm căn phòng này.Lúc này, một tảng đá có tạo hình khác lạ, lóng lánh trong suốt, còn tỏa ra ánh sáng sáu màu chói lòa hấp dẫn tầm mắt của Cổ Vũ Tiêu.'Tảng đá cao chừng một mét rưỡi.Cô ấy mơ hồ cảm thấy, tảng đá này không phải vật tầm thường.Mới nhìn thoáng qua cô ấy đã thấy có một cảm giác gần gũi với nó.Cổ Vũ Tiêu vô thức giơ lên cổ tay trằng noãn, nhẹ nhàng vuốt ve tảng đá nhiều màu sắc này.Bỗng nhiên, tảng đá bừng lên một luồng sáng lạ lùng, chớp mắt, ánh sáng bảy màu như thể bao trùm toàn bộ cơ thể Cổ Vũ Tiêu.Ánh sáng quá mức chói lòa khiến Cổ Vũ Tiêu phải giơ hai tay bịt lại hai mắt của mình, cô ấy không khỏi giậtlùi về phía sau vài bước.Đến lúc ánh sáng bảy màu đó biến mất, tảng đá lại khôi phục vẻ bình thường, chỉ đọng lại trên tảng đá một số hoa văn phức tạp."Cô Cổ, cô không sao chứ?" Ông Quỷ đã bói quẻ xong, ông ta đi tới cười khổ nói."Không... không sao, tảng đá của ông là thứ quái gì vậy, sao lại tự phát sáng được?"Cổ Vũ Tiêu cảm thấy mình vừa làm một chuyện thật mất mặt, khuôn mặt xinh đẹp chợt hiện lên ráng đỏ yêu kiều, cô ta không khỏi hỏi một câu."Ha ha, cô Cổ, đây là đá Nhân duyên, dùng để xem duyên phận của một người, lúc nấy cô dùng cả hai tay chạm vào nó đã khởi động tảng đá Nhân duyên này. Cô xem, hoa văn bên trên chính là nói về duyên phận của cô."Ông Quỷ nói."Nhân duyên!"Khuôn mặt của Cổ Vũ Tiêu lại càng ửng đỏ.

Chương 1504: Nhân duyên