Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1533: Đâu có chỗ nào hơn người
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Thật to gan, nhìn thấy Thiếu Thánh chủ mà dám không hành lễ nghênh tiếp à?”Một ông lão đứng ra quát. Trần Khiêm không đáp lại ông ta, mà nhìn vị Thiếu 'Thánh chủ vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, như đanghưởng thụ mọi thứ trên kiệu kia.Cho dù bây giờ ông lão kia có quát thế nào, thì vị Thiếu Thánh chủ này cũng không mở mắt ra.“Hỗn xược, sao tôi hỏi cậu mà cậu không trả lời hả?”Ông lão tiến lên một bước. Đang định nổi giận.Thì đột nhiên ông ta kinh ngạc phát hiện ra, thân hình của Trần Khiêm đã biến mất tại chỗ rồi?“Hả?” Trong lòng ông ta rất kiêng ky.Đợi đến khi ông ta phản ứng lại, một bàn tay mạnh mẽ đã đánh vào bả vai ông ta.Vai ông ta như bị Thái Sơn đè xuống.Hai đầu gối quỳ thẳng xuống đất, gạch lát nền cũng bị lõm sâu vào lòng đất.“Bảo tôi hành lễ à, vậy để tôi cho ông hành lễ cho. đủ"Trần Khiêm cười lạnh.“Anh cải”Ông lão bên cạnh thấy vậy thì cũng di chuyển, nhưng ông ta chỉ vừa bay tới đây, lòng bàn tay còn rút ra một Tử Sa Hồ.Có lẽ đây là một loại cổ thuật.Định dùng nó để đối phó với Trần Khiêm.Nhưng thân hình của Trần Khiêm di chuyển quá nhanh, không đợi ông ta phản ứng lại đã ăn ba cái tát.Trong nháy mắt ông lão đã nằm xuống đất. Không còn sức để chống trả lại.Đúng lúc này, cuối cùng vị Thiếu Thánh chủ cao cao. †ại thượng kia cũng từ từ mở mắt ra.“Thực lực của cậu rất tốt, nhưng hôm nay cậu không nên mạo phạm mới đúng."Thiếu Thánh chủ nhìn về phía Trần Khiêm cười khổ. “Mạo phạm thì sao chứ?” Trần Khiêm hỏi ngược lại.“Thì chết chứ sao."Thiếu Thánh chủ nói ra câu này rất hờ hững.Mà mấy người xung quanh nghe thấy câu này thì đồng loạt lui về sau.Bọn họ đều biết Thiếu Thánh chủ muốn giết người rồi!“Hôm nay kiệu vẫn chưa tiến vào đại sảnh, dựa theo lời dạy của tổ tiên, hai chân của tôi không thể rời khỏi mặt đất được, nhưng... như vậy tôi cũng có thể giết được cậu!”Giọng điệu của Thiếu Thánh chủ cực kỳ lạnh nhạt, giống như đang nhìn một con giun đế vậy.Đồng thời, Trần Khiêm cũng trở nên hơi nghiêm túc với hắn ta, nhìn hơi thở của người này cũng đâu có chỗ nào hơn người chứ?Nhưng nghe giọng điệu của hắn ta thì rất chắc chắn, chẳng lẽ hắn ta có con bài tẩy gì?
“Thật to gan, nhìn thấy Thiếu Thánh chủ mà dám không hành lễ nghênh tiếp à?”
Một ông lão đứng ra quát. Trần Khiêm không đáp lại ông ta, mà nhìn vị Thiếu 'Thánh chủ vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, như đang
hưởng thụ mọi thứ trên kiệu kia.
Cho dù bây giờ ông lão kia có quát thế nào, thì vị Thiếu Thánh chủ này cũng không mở mắt ra.
“Hỗn xược, sao tôi hỏi cậu mà cậu không trả lời hả?”
Ông lão tiến lên một bước. Đang định nổi giận.
Thì đột nhiên ông ta kinh ngạc phát hiện ra, thân hình của Trần Khiêm đã biến mất tại chỗ rồi?
“Hả?” Trong lòng ông ta rất kiêng ky.
Đợi đến khi ông ta phản ứng lại, một bàn tay mạnh mẽ đã đánh vào bả vai ông ta.
Vai ông ta như bị Thái Sơn đè xuống.
Hai đầu gối quỳ thẳng xuống đất, gạch lát nền cũng bị lõm sâu vào lòng đất.
“Bảo tôi hành lễ à, vậy để tôi cho ông hành lễ cho. đủ"
Trần Khiêm cười lạnh.
“Anh cải”
Ông lão bên cạnh thấy vậy thì cũng di chuyển, nhưng ông ta chỉ vừa bay tới đây, lòng bàn tay còn rút ra một Tử Sa Hồ.
Có lẽ đây là một loại cổ thuật.
Định dùng nó để đối phó với Trần Khiêm.
Nhưng thân hình của Trần Khiêm di chuyển quá nhanh, không đợi ông ta phản ứng lại đã ăn ba cái tát.
Trong nháy mắt ông lão đã nằm xuống đất. Không còn sức để chống trả lại.
Đúng lúc này, cuối cùng vị Thiếu Thánh chủ cao cao. †ại thượng kia cũng từ từ mở mắt ra.
“Thực lực của cậu rất tốt, nhưng hôm nay cậu không nên mạo phạm mới đúng."
Thiếu Thánh chủ nhìn về phía Trần Khiêm cười khổ. “Mạo phạm thì sao chứ?” Trần Khiêm hỏi ngược lại.
“Thì chết chứ sao."
Thiếu Thánh chủ nói ra câu này rất hờ hững.
Mà mấy người xung quanh nghe thấy câu này thì đồng loạt lui về sau.
Bọn họ đều biết Thiếu Thánh chủ muốn giết người rồi!
“Hôm nay kiệu vẫn chưa tiến vào đại sảnh, dựa theo lời dạy của tổ tiên, hai chân của tôi không thể rời khỏi mặt đất được, nhưng... như vậy tôi cũng có thể giết được cậu!”
Giọng điệu của Thiếu Thánh chủ cực kỳ lạnh nhạt, giống như đang nhìn một con giun đế vậy.
Đồng thời, Trần Khiêm cũng trở nên hơi nghiêm túc với hắn ta, nhìn hơi thở của người này cũng đâu có chỗ nào hơn người chứ?
Nhưng nghe giọng điệu của hắn ta thì rất chắc chắn, chẳng lẽ hắn ta có con bài tẩy gì?
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Thật to gan, nhìn thấy Thiếu Thánh chủ mà dám không hành lễ nghênh tiếp à?”Một ông lão đứng ra quát. Trần Khiêm không đáp lại ông ta, mà nhìn vị Thiếu 'Thánh chủ vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, như đanghưởng thụ mọi thứ trên kiệu kia.Cho dù bây giờ ông lão kia có quát thế nào, thì vị Thiếu Thánh chủ này cũng không mở mắt ra.“Hỗn xược, sao tôi hỏi cậu mà cậu không trả lời hả?”Ông lão tiến lên một bước. Đang định nổi giận.Thì đột nhiên ông ta kinh ngạc phát hiện ra, thân hình của Trần Khiêm đã biến mất tại chỗ rồi?“Hả?” Trong lòng ông ta rất kiêng ky.Đợi đến khi ông ta phản ứng lại, một bàn tay mạnh mẽ đã đánh vào bả vai ông ta.Vai ông ta như bị Thái Sơn đè xuống.Hai đầu gối quỳ thẳng xuống đất, gạch lát nền cũng bị lõm sâu vào lòng đất.“Bảo tôi hành lễ à, vậy để tôi cho ông hành lễ cho. đủ"Trần Khiêm cười lạnh.“Anh cải”Ông lão bên cạnh thấy vậy thì cũng di chuyển, nhưng ông ta chỉ vừa bay tới đây, lòng bàn tay còn rút ra một Tử Sa Hồ.Có lẽ đây là một loại cổ thuật.Định dùng nó để đối phó với Trần Khiêm.Nhưng thân hình của Trần Khiêm di chuyển quá nhanh, không đợi ông ta phản ứng lại đã ăn ba cái tát.Trong nháy mắt ông lão đã nằm xuống đất. Không còn sức để chống trả lại.Đúng lúc này, cuối cùng vị Thiếu Thánh chủ cao cao. †ại thượng kia cũng từ từ mở mắt ra.“Thực lực của cậu rất tốt, nhưng hôm nay cậu không nên mạo phạm mới đúng."Thiếu Thánh chủ nhìn về phía Trần Khiêm cười khổ. “Mạo phạm thì sao chứ?” Trần Khiêm hỏi ngược lại.“Thì chết chứ sao."Thiếu Thánh chủ nói ra câu này rất hờ hững.Mà mấy người xung quanh nghe thấy câu này thì đồng loạt lui về sau.Bọn họ đều biết Thiếu Thánh chủ muốn giết người rồi!“Hôm nay kiệu vẫn chưa tiến vào đại sảnh, dựa theo lời dạy của tổ tiên, hai chân của tôi không thể rời khỏi mặt đất được, nhưng... như vậy tôi cũng có thể giết được cậu!”Giọng điệu của Thiếu Thánh chủ cực kỳ lạnh nhạt, giống như đang nhìn một con giun đế vậy.Đồng thời, Trần Khiêm cũng trở nên hơi nghiêm túc với hắn ta, nhìn hơi thở của người này cũng đâu có chỗ nào hơn người chứ?Nhưng nghe giọng điệu của hắn ta thì rất chắc chắn, chẳng lẽ hắn ta có con bài tẩy gì?