Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1534: Thật sự chỉ có thế này thôi à
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Hai chân không thể rời khỏi mặt đất mà cũng có thể giết được tôi ư? Tôi thật sự rất muốn nhìn xem anh có thể làm gì được tôi?”Trần Khiêm vừa dứt lời.Đã ra tay ngay.Hơn nữa vừa ra tay đã dùng sáu phần sức lực, phải biết rằng bình thường Trần Khiêm chỉ dùng ba phần sức lực thôi.Kiếm quang mà Khinh Vũ Kiếm tỏa ra, giống như từng đợt mưa băng, kiếm khí tung hoành, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.Trong nháy mắt đã đánh về phía cỗ kiệu lớn đó.“Cái gì?”Thiếu Thánh chủ vốn hơi híp mắt lại bỗng chốc mở †o ra.Sắc mặt cũng ngày càng trở nên tái nhợt không còn chút máu.Bình thường hắn ta hơi tự phụ, đánh bại nhiều cao. thủ trong Thánh giáo, mà hai ông lão này thật sự là người hầu của hắn ta.Vốn hắn ta đã quyết định dùng cách gì để giết người này rồi, đồng thời để những người xung quanh kiêng ky. mình.Nhưng không ngờ, người này lại mạnh như thế.Không ổn rồi.Dưới sự kinh ngạc, hắn ta đã điên cuồng phát ra toàn bộ sức lực.Âm!Chiếc kiệu bỗng vỡ tan tành, mảnh vỡ bay tán loạn.Còn Thiếu Thánh chủ, mặc dù đã sớm không thể để †âm đến lời dạy bảo của tổ tiên, đó là hai chân không thể tiếp đất được, nhưng vẫn bị sóng khí cuồng bạo đánh bay ra ngoài.Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt đều là máu.Cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đã bị phế rồi. Mạnh quá đi mất! Thật đáng sợtTrong lòng hắn ta thầm nghĩ.Tay chân hắn ta đều run rẩy.Còn Trần Khiêm thì nhíu chặt mày đi về phía hắn ta: “Anh còn bản lĩnh nào khác không?”Trần Khiêm cũng khó mà tin tưởng hỏi.“Xin anh... anh tha mạng cho tôi, tôi chính là Thiếu Thánh chủ, sau lưng tôi là toàn bộ Thánh giáo.”Tay chân Thiếu Thánh chủ mềm nhữn, liên tục chật vật lùi về sau.“Thật sự chỉ có thế này thôi à?”Trần Khiêm lại kinh ngạc lần nữa, còn khá buồn cười.Tất nhiên là tự cười chính mình rồi, vậy mà lúc nãy. mình còn bị thằng nhóc này hù dọa, tưởng hắn ta thật sự là cao thủ ẩn danh gì đó.Nếu không thì tại sao hắn ta nói những lời ngông cưồng thế chứ?Hóa ra chỉ là một thiếu niên võ giả vừa tu luyện lên nội kình không lâu.“Thiếu Thánh chủ, tôi đã nghe không ít chuyện về anh, mấy năm nay anh đã làm ra không ít tội ác!”Trần Khiêm lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta.“Tôi... tôi...”Hắn ta lắp ba lắp bắp nói.
“Hai chân không thể rời khỏi mặt đất mà cũng có thể giết được tôi ư? Tôi thật sự rất muốn nhìn xem anh có thể làm gì được tôi?”
Trần Khiêm vừa dứt lời.
Đã ra tay ngay.
Hơn nữa vừa ra tay đã dùng sáu phần sức lực, phải biết rằng bình thường Trần Khiêm chỉ dùng ba phần sức lực thôi.
Kiếm quang mà Khinh Vũ Kiếm tỏa ra, giống như từng đợt mưa băng, kiếm khí tung hoành, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Trong nháy mắt đã đánh về phía cỗ kiệu lớn đó.
“Cái gì?”
Thiếu Thánh chủ vốn hơi híp mắt lại bỗng chốc mở †o ra.
Sắc mặt cũng ngày càng trở nên tái nhợt không còn chút máu.
Bình thường hắn ta hơi tự phụ, đánh bại nhiều cao. thủ trong Thánh giáo, mà hai ông lão này thật sự là người hầu của hắn ta.
Vốn hắn ta đã quyết định dùng cách gì để giết người này rồi, đồng thời để những người xung quanh kiêng ky. mình.
Nhưng không ngờ, người này lại mạnh như thế.
Không ổn rồi.
Dưới sự kinh ngạc, hắn ta đã điên cuồng phát ra toàn bộ sức lực.
Âm!
Chiếc kiệu bỗng vỡ tan tành, mảnh vỡ bay tán loạn.
Còn Thiếu Thánh chủ, mặc dù đã sớm không thể để †âm đến lời dạy bảo của tổ tiên, đó là hai chân không thể tiếp đất được, nhưng vẫn bị sóng khí cuồng bạo đánh bay ra ngoài.
Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt đều là máu.
Cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đã bị phế rồi. Mạnh quá đi mất! Thật đáng sợt
Trong lòng hắn ta thầm nghĩ.
Tay chân hắn ta đều run rẩy.
Còn Trần Khiêm thì nhíu chặt mày đi về phía hắn ta: “Anh còn bản lĩnh nào khác không?”
Trần Khiêm cũng khó mà tin tưởng hỏi.
“Xin anh... anh tha mạng cho tôi, tôi chính là Thiếu Thánh chủ, sau lưng tôi là toàn bộ Thánh giáo.”
Tay chân Thiếu Thánh chủ mềm nhữn, liên tục chật vật lùi về sau.
“Thật sự chỉ có thế này thôi à?”
Trần Khiêm lại kinh ngạc lần nữa, còn khá buồn cười.
Tất nhiên là tự cười chính mình rồi, vậy mà lúc nãy. mình còn bị thằng nhóc này hù dọa, tưởng hắn ta thật sự là cao thủ ẩn danh gì đó.
Nếu không thì tại sao hắn ta nói những lời ngông cưồng thế chứ?
Hóa ra chỉ là một thiếu niên võ giả vừa tu luyện lên nội kình không lâu.
“Thiếu Thánh chủ, tôi đã nghe không ít chuyện về anh, mấy năm nay anh đã làm ra không ít tội ác!”
Trần Khiêm lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta.
“Tôi... tôi...”
Hắn ta lắp ba lắp bắp nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Hai chân không thể rời khỏi mặt đất mà cũng có thể giết được tôi ư? Tôi thật sự rất muốn nhìn xem anh có thể làm gì được tôi?”Trần Khiêm vừa dứt lời.Đã ra tay ngay.Hơn nữa vừa ra tay đã dùng sáu phần sức lực, phải biết rằng bình thường Trần Khiêm chỉ dùng ba phần sức lực thôi.Kiếm quang mà Khinh Vũ Kiếm tỏa ra, giống như từng đợt mưa băng, kiếm khí tung hoành, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.Trong nháy mắt đã đánh về phía cỗ kiệu lớn đó.“Cái gì?”Thiếu Thánh chủ vốn hơi híp mắt lại bỗng chốc mở †o ra.Sắc mặt cũng ngày càng trở nên tái nhợt không còn chút máu.Bình thường hắn ta hơi tự phụ, đánh bại nhiều cao. thủ trong Thánh giáo, mà hai ông lão này thật sự là người hầu của hắn ta.Vốn hắn ta đã quyết định dùng cách gì để giết người này rồi, đồng thời để những người xung quanh kiêng ky. mình.Nhưng không ngờ, người này lại mạnh như thế.Không ổn rồi.Dưới sự kinh ngạc, hắn ta đã điên cuồng phát ra toàn bộ sức lực.Âm!Chiếc kiệu bỗng vỡ tan tành, mảnh vỡ bay tán loạn.Còn Thiếu Thánh chủ, mặc dù đã sớm không thể để †âm đến lời dạy bảo của tổ tiên, đó là hai chân không thể tiếp đất được, nhưng vẫn bị sóng khí cuồng bạo đánh bay ra ngoài.Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt đều là máu.Cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đã bị phế rồi. Mạnh quá đi mất! Thật đáng sợtTrong lòng hắn ta thầm nghĩ.Tay chân hắn ta đều run rẩy.Còn Trần Khiêm thì nhíu chặt mày đi về phía hắn ta: “Anh còn bản lĩnh nào khác không?”Trần Khiêm cũng khó mà tin tưởng hỏi.“Xin anh... anh tha mạng cho tôi, tôi chính là Thiếu Thánh chủ, sau lưng tôi là toàn bộ Thánh giáo.”Tay chân Thiếu Thánh chủ mềm nhữn, liên tục chật vật lùi về sau.“Thật sự chỉ có thế này thôi à?”Trần Khiêm lại kinh ngạc lần nữa, còn khá buồn cười.Tất nhiên là tự cười chính mình rồi, vậy mà lúc nãy. mình còn bị thằng nhóc này hù dọa, tưởng hắn ta thật sự là cao thủ ẩn danh gì đó.Nếu không thì tại sao hắn ta nói những lời ngông cưồng thế chứ?Hóa ra chỉ là một thiếu niên võ giả vừa tu luyện lên nội kình không lâu.“Thiếu Thánh chủ, tôi đã nghe không ít chuyện về anh, mấy năm nay anh đã làm ra không ít tội ác!”Trần Khiêm lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta.“Tôi... tôi...”Hắn ta lắp ba lắp bắp nói.