Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1555: Không gian tương đồng

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nhưng ông còn chưa nói xong, cả Phương Bất Đồng và Phương Kiển Nám đều nhận ra rằng, sắc mặt Trần Khiêm đột nhiên trở nên trắng bệch.Còn khó coi hơn lúc hôn mê nữa.“Tiểu Khiêm, cậu sao thế?”Phương Bất Đồng và Phương Kiển Nám cùng lên tiếng.Trần Khiêm nhíu mày nói.“Hóa ra đây mới chính là ý nghĩa thật sự của câu mỗi cánh hoa là mỗi thế giới, lúc đó rõ ràng bà lão kia đã tiến vào hang động rồi, nhưng bà ta không có hoa văn đuôi cá, không có lý nào lại có thể ra khỏi cung Hải Vương từ lối khác được, mà mình đã thật sự chặn bà ta ở cửa động rồi.”Mà sau khi mình tỉnh lại từ hôn mê.Mình và Thiết Thành đã tiến vào cung Hải Vương, nhưng trong đó hoàn toàn không có dấu vết gì của bà lão kia.Hơn nữa, còn có thêm một quan tài lớn màu đen.Đúng rồi, lúc đó mình còn cảm thấy kỳ lạ là, tại sao lại không nhìn thấy hài cốt của con rồng lớn, hơn nữa trên tranh bích họa kia cũng không có bất kỳ lời giảng giải nào về chiếc quan tài lớn màu đen kia.Mọi thứ đều làm Trần Khiêm cảm thấy rất kỳ lạ.Nhưng lúc đó Trần Khiêm chỉ muốn đưa cô gái mặc đồ trắng và quan tài Trường Sinh đi.Nhưng lúc cửa mộ mở ra đúng theo quy trình từ trước.Thì trời bỗng đổ sập xuống.Nó hoàn toàn khác với cảnh tượng trên tranh bích họa.Lúc đó tại sao mình lại mất bình tĩnh như thế chứ? Hình như có một nguồn sức mạnh đang nắm lấy điểm yếu, điểm cấp bách của mình, rồi đổ thêm dầu vào lửa.Trần Khiêm ngẫm nghĩ.Tất nhiên đây không phải điểm mấu chốt.Mà bây giờ điều làm Trần Khiêm lo lắng, ưu tư nhất là.Rốt cuộc cung Hải Vương mà mình tiến vào là thật hay giả, còn cô gái mặc đồ trắng mà mình gặp phải có phải thật không?Nếu thật sự là mỗi cánh hoa là mỗi thế giới?Mình đã tiến vào một không gian khác.Vậy thì... người mà mình đã cứu ra ngoài là ai cơ chứ?

Nhưng ông còn chưa nói xong, cả Phương Bất Đồng và Phương Kiển Nám đều nhận ra rằng, sắc mặt Trần Khiêm đột nhiên trở nên trắng bệch.

Còn khó coi hơn lúc hôn mê nữa.

“Tiểu Khiêm, cậu sao thế?”

Phương Bất Đồng và Phương Kiển Nám cùng lên tiếng.

Trần Khiêm nhíu mày nói.

“Hóa ra đây mới chính là ý nghĩa thật sự của câu mỗi cánh hoa là mỗi thế giới, lúc đó rõ ràng bà lão kia đã tiến vào hang động rồi, nhưng bà ta không có hoa văn đuôi cá, không có lý nào lại có thể ra khỏi cung Hải Vương từ lối khác được, mà mình đã thật sự chặn bà ta ở cửa động rồi.”

Mà sau khi mình tỉnh lại từ hôn mê.

Mình và Thiết Thành đã tiến vào cung Hải Vương, nhưng trong đó hoàn toàn không có dấu vết gì của bà lão kia.

Hơn nữa, còn có thêm một quan tài lớn màu đen.

Đúng rồi, lúc đó mình còn cảm thấy kỳ lạ là, tại sao lại không nhìn thấy hài cốt của con rồng lớn, hơn nữa trên tranh bích họa kia cũng không có bất kỳ lời giảng giải nào về chiếc quan tài lớn màu đen kia.

Mọi thứ đều làm Trần Khiêm cảm thấy rất kỳ lạ.

Nhưng lúc đó Trần Khiêm chỉ muốn đưa cô gái mặc đồ trắng và quan tài Trường Sinh đi.

Nhưng lúc cửa mộ mở ra đúng theo quy trình từ trước.

Thì trời bỗng đổ sập xuống.

Nó hoàn toàn khác với cảnh tượng trên tranh bích họa.

Lúc đó tại sao mình lại mất bình tĩnh như thế chứ? Hình như có một nguồn sức mạnh đang nắm lấy điểm yếu, điểm cấp bách của mình, rồi đổ thêm dầu vào lửa.

Trần Khiêm ngẫm nghĩ.

Tất nhiên đây không phải điểm mấu chốt.

Mà bây giờ điều làm Trần Khiêm lo lắng, ưu tư nhất là.

Rốt cuộc cung Hải Vương mà mình tiến vào là thật hay giả, còn cô gái mặc đồ trắng mà mình gặp phải có phải thật không?

Nếu thật sự là mỗi cánh hoa là mỗi thế giới?

Mình đã tiến vào một không gian khác.

Vậy thì... người mà mình đã cứu ra ngoài là ai cơ chứ?

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nhưng ông còn chưa nói xong, cả Phương Bất Đồng và Phương Kiển Nám đều nhận ra rằng, sắc mặt Trần Khiêm đột nhiên trở nên trắng bệch.Còn khó coi hơn lúc hôn mê nữa.“Tiểu Khiêm, cậu sao thế?”Phương Bất Đồng và Phương Kiển Nám cùng lên tiếng.Trần Khiêm nhíu mày nói.“Hóa ra đây mới chính là ý nghĩa thật sự của câu mỗi cánh hoa là mỗi thế giới, lúc đó rõ ràng bà lão kia đã tiến vào hang động rồi, nhưng bà ta không có hoa văn đuôi cá, không có lý nào lại có thể ra khỏi cung Hải Vương từ lối khác được, mà mình đã thật sự chặn bà ta ở cửa động rồi.”Mà sau khi mình tỉnh lại từ hôn mê.Mình và Thiết Thành đã tiến vào cung Hải Vương, nhưng trong đó hoàn toàn không có dấu vết gì của bà lão kia.Hơn nữa, còn có thêm một quan tài lớn màu đen.Đúng rồi, lúc đó mình còn cảm thấy kỳ lạ là, tại sao lại không nhìn thấy hài cốt của con rồng lớn, hơn nữa trên tranh bích họa kia cũng không có bất kỳ lời giảng giải nào về chiếc quan tài lớn màu đen kia.Mọi thứ đều làm Trần Khiêm cảm thấy rất kỳ lạ.Nhưng lúc đó Trần Khiêm chỉ muốn đưa cô gái mặc đồ trắng và quan tài Trường Sinh đi.Nhưng lúc cửa mộ mở ra đúng theo quy trình từ trước.Thì trời bỗng đổ sập xuống.Nó hoàn toàn khác với cảnh tượng trên tranh bích họa.Lúc đó tại sao mình lại mất bình tĩnh như thế chứ? Hình như có một nguồn sức mạnh đang nắm lấy điểm yếu, điểm cấp bách của mình, rồi đổ thêm dầu vào lửa.Trần Khiêm ngẫm nghĩ.Tất nhiên đây không phải điểm mấu chốt.Mà bây giờ điều làm Trần Khiêm lo lắng, ưu tư nhất là.Rốt cuộc cung Hải Vương mà mình tiến vào là thật hay giả, còn cô gái mặc đồ trắng mà mình gặp phải có phải thật không?Nếu thật sự là mỗi cánh hoa là mỗi thế giới?Mình đã tiến vào một không gian khác.Vậy thì... người mà mình đã cứu ra ngoài là ai cơ chứ?

Chương 1555: Không gian tương đồng