Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1556: Tôi xin lỗi
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm không dám tưởng tượng tiếp, nhất là khí màu đen đã chạy mất dạng kia.Nó giống như một quả bom hẹn giờ treo trong tim 'Trần Khiêm.“Đúng rồi, Thiết Thành đâu?” Trần Khiêm đột nhiên phản ứng lại.“Thiếu Thánh chủ đã rơi vào hôn mê sâu, phần lớn chỉ bị ngoại thương, còn chân thì bị thương khá nặng, nhưng nửa tháng trước đã tỉnh lại rồi, đến giờ vẫn chưa thể xuống giường được.”Vệ sĩ nói. “Vậy thì tốt!”Mặc dù lúc anh quen Thiết Thành có hơi hài kịch, nhưng trước khi mình rơi vào hôn mê, Thiết Thành đã liều chết bảo vệ mình, làm Trần Khiêm cảm thấy rất cảm động.“Ngoài hai người bọn tôi ra, mọi người có phát hiện ra người nào khác không? Mọi người có dò ra tín hiệu của cô Cổ Vũ Tiêu không?”Trần Khiêm hỏi. “Cậu Trần, chúng tôi đã cố ý tìm kiếm bảy ngày bảy đêm rồi, nhưng không hề phát hiện ra tung tích của cô Cổ”Mấy vệ sĩ nói.Trần Khiêm nghe vậy trong lòng hơi tự trách.Ban đầu là do anh dẫn cô ấy xuống biển, đáng lý anh nên bảo vệ cô ấy mới đúng.Nhưng ngay cả việc bảo vệ mình, anh cũng suýt không làm được, còn làm hại Cổ Vũ Tiêu sống chết không rõ nữa.Nếu cô ta không đi theo mình, có lẽ cô ta sẽ không xảy ra chuyện.Trần Khiêm siết chặt nắm đấm.Anh vốn tưởng rằng, với thực lực hiện tại của mình, thì có thể tung hoành khắp trái đất này.Nhưng không ngờ anh chỉ là dã tràng xe cát, tự mình lừa dối mình.Chỉ mấy Đóa Hoa Quỷ nho nhỏ đã làm mình mất hết sức chống cự, nếu không phải trước đó mình đã sắp xếp. người tiếp ứng, chỉ sợ mình đã bị chôn dưới đáy biển rồi!Nhưng điều anh nuối tiếc nhất chính là Cổ Vũ Tiêu.Tôi xin lỗi!Sắc mặt Trân Khiêm trắng bệch.Nhìn thấy vẻ mặt này của Trần Khiêm.Khuôn mặt vốn đang vui mừng của Phương Kiển Nám bỗng biến mất, chỉ còn lại nỗi mất mát vô tận.Sao cô ấy lại may mắn đến thế chứ, có thể làm Trần Khiêm nhớ nhung như vậy?Ha ha, nếu là mình, chỉ sợ Trần Khiêm sẽ không đau lòng như vậy?Trần Khiêm quan sát quan tài Trường Sinh, nhìn bề ngoài quan tài Trường Sinh này không giống như đồ giả.Rốt cuộc mình có thật sự cứu cô gái mặc đồ trắng 3 ra ngoài không?Bây giờ từng vấn đề cứ nối tiếp nhau, ông nội biết rõ lai lịch của Đóa Hoa Quỷ, đợi đến khi gặp lại ông nội, anh tin rằng mình có thể hiểu rõ những bí ẩn trong đó.Đúng rồi, giờ đã trôi qua nửa tháng rồi, có lẽ ông nội đã sớm bắt đầu lên đường đến hẹn ước Thánh Thủy.Anh cũng không biết tình hình hiện tại của ông nội và mấy cao thủ Tông sư ra sao nữa.Ban đầu anh đã hẹn rằng, sau khi tìm thấy nữ thi thể này, sẽ đi tới đoàn tụ với nhóm người bên ông nội ngay.
Trần Khiêm không dám tưởng tượng tiếp, nhất là khí màu đen đã chạy mất dạng kia.
Nó giống như một quả bom hẹn giờ treo trong tim 'Trần Khiêm.
“Đúng rồi, Thiết Thành đâu?” Trần Khiêm đột nhiên phản ứng lại.
“Thiếu Thánh chủ đã rơi vào hôn mê sâu, phần lớn chỉ bị ngoại thương, còn chân thì bị thương khá nặng, nhưng nửa tháng trước đã tỉnh lại rồi, đến giờ vẫn chưa thể xuống giường được.”
Vệ sĩ nói. “Vậy thì tốt!”
Mặc dù lúc anh quen Thiết Thành có hơi hài kịch, nhưng trước khi mình rơi vào hôn mê, Thiết Thành đã liều chết bảo vệ mình, làm Trần Khiêm cảm thấy rất cảm động.
“Ngoài hai người bọn tôi ra, mọi người có phát hiện ra người nào khác không? Mọi người có dò ra tín hiệu của cô Cổ Vũ Tiêu không?”
Trần Khiêm hỏi. “Cậu Trần, chúng tôi đã cố ý tìm kiếm bảy ngày bảy đêm rồi, nhưng không hề phát hiện ra tung tích của cô Cổ”
Mấy vệ sĩ nói.
Trần Khiêm nghe vậy trong lòng hơi tự trách.
Ban đầu là do anh dẫn cô ấy xuống biển, đáng lý anh nên bảo vệ cô ấy mới đúng.
Nhưng ngay cả việc bảo vệ mình, anh cũng suýt không làm được, còn làm hại Cổ Vũ Tiêu sống chết không rõ nữa.
Nếu cô ta không đi theo mình, có lẽ cô ta sẽ không xảy ra chuyện.
Trần Khiêm siết chặt nắm đấm.
Anh vốn tưởng rằng, với thực lực hiện tại của mình, thì có thể tung hoành khắp trái đất này.
Nhưng không ngờ anh chỉ là dã tràng xe cát, tự mình lừa dối mình.
Chỉ mấy Đóa Hoa Quỷ nho nhỏ đã làm mình mất hết sức chống cự, nếu không phải trước đó mình đã sắp xếp. người tiếp ứng, chỉ sợ mình đã bị chôn dưới đáy biển rồi!
Nhưng điều anh nuối tiếc nhất chính là Cổ Vũ Tiêu.
Tôi xin lỗi!
Sắc mặt Trân Khiêm trắng bệch.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Trần Khiêm.
Khuôn mặt vốn đang vui mừng của Phương Kiển Nám bỗng biến mất, chỉ còn lại nỗi mất mát vô tận.
Sao cô ấy lại may mắn đến thế chứ, có thể làm Trần Khiêm nhớ nhung như vậy?
Ha ha, nếu là mình, chỉ sợ Trần Khiêm sẽ không đau lòng như vậy?
Trần Khiêm quan sát quan tài Trường Sinh, nhìn bề ngoài quan tài Trường Sinh này không giống như đồ giả.
Rốt cuộc mình có thật sự cứu cô gái mặc đồ trắng 3 ra ngoài không?
Bây giờ từng vấn đề cứ nối tiếp nhau, ông nội biết rõ lai lịch của Đóa Hoa Quỷ, đợi đến khi gặp lại ông nội, anh tin rằng mình có thể hiểu rõ những bí ẩn trong đó.
Đúng rồi, giờ đã trôi qua nửa tháng rồi, có lẽ ông nội đã sớm bắt đầu lên đường đến hẹn ước Thánh Thủy.
Anh cũng không biết tình hình hiện tại của ông nội và mấy cao thủ Tông sư ra sao nữa.
Ban đầu anh đã hẹn rằng, sau khi tìm thấy nữ thi thể này, sẽ đi tới đoàn tụ với nhóm người bên ông nội ngay.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm không dám tưởng tượng tiếp, nhất là khí màu đen đã chạy mất dạng kia.Nó giống như một quả bom hẹn giờ treo trong tim 'Trần Khiêm.“Đúng rồi, Thiết Thành đâu?” Trần Khiêm đột nhiên phản ứng lại.“Thiếu Thánh chủ đã rơi vào hôn mê sâu, phần lớn chỉ bị ngoại thương, còn chân thì bị thương khá nặng, nhưng nửa tháng trước đã tỉnh lại rồi, đến giờ vẫn chưa thể xuống giường được.”Vệ sĩ nói. “Vậy thì tốt!”Mặc dù lúc anh quen Thiết Thành có hơi hài kịch, nhưng trước khi mình rơi vào hôn mê, Thiết Thành đã liều chết bảo vệ mình, làm Trần Khiêm cảm thấy rất cảm động.“Ngoài hai người bọn tôi ra, mọi người có phát hiện ra người nào khác không? Mọi người có dò ra tín hiệu của cô Cổ Vũ Tiêu không?”Trần Khiêm hỏi. “Cậu Trần, chúng tôi đã cố ý tìm kiếm bảy ngày bảy đêm rồi, nhưng không hề phát hiện ra tung tích của cô Cổ”Mấy vệ sĩ nói.Trần Khiêm nghe vậy trong lòng hơi tự trách.Ban đầu là do anh dẫn cô ấy xuống biển, đáng lý anh nên bảo vệ cô ấy mới đúng.Nhưng ngay cả việc bảo vệ mình, anh cũng suýt không làm được, còn làm hại Cổ Vũ Tiêu sống chết không rõ nữa.Nếu cô ta không đi theo mình, có lẽ cô ta sẽ không xảy ra chuyện.Trần Khiêm siết chặt nắm đấm.Anh vốn tưởng rằng, với thực lực hiện tại của mình, thì có thể tung hoành khắp trái đất này.Nhưng không ngờ anh chỉ là dã tràng xe cát, tự mình lừa dối mình.Chỉ mấy Đóa Hoa Quỷ nho nhỏ đã làm mình mất hết sức chống cự, nếu không phải trước đó mình đã sắp xếp. người tiếp ứng, chỉ sợ mình đã bị chôn dưới đáy biển rồi!Nhưng điều anh nuối tiếc nhất chính là Cổ Vũ Tiêu.Tôi xin lỗi!Sắc mặt Trân Khiêm trắng bệch.Nhìn thấy vẻ mặt này của Trần Khiêm.Khuôn mặt vốn đang vui mừng của Phương Kiển Nám bỗng biến mất, chỉ còn lại nỗi mất mát vô tận.Sao cô ấy lại may mắn đến thế chứ, có thể làm Trần Khiêm nhớ nhung như vậy?Ha ha, nếu là mình, chỉ sợ Trần Khiêm sẽ không đau lòng như vậy?Trần Khiêm quan sát quan tài Trường Sinh, nhìn bề ngoài quan tài Trường Sinh này không giống như đồ giả.Rốt cuộc mình có thật sự cứu cô gái mặc đồ trắng 3 ra ngoài không?Bây giờ từng vấn đề cứ nối tiếp nhau, ông nội biết rõ lai lịch của Đóa Hoa Quỷ, đợi đến khi gặp lại ông nội, anh tin rằng mình có thể hiểu rõ những bí ẩn trong đó.Đúng rồi, giờ đã trôi qua nửa tháng rồi, có lẽ ông nội đã sớm bắt đầu lên đường đến hẹn ước Thánh Thủy.Anh cũng không biết tình hình hiện tại của ông nội và mấy cao thủ Tông sư ra sao nữa.Ban đầu anh đã hẹn rằng, sau khi tìm thấy nữ thi thể này, sẽ đi tới đoàn tụ với nhóm người bên ông nội ngay.