Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1563: Lần này tôi sẽ chiến thắng
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Cho đến sau này, cô ta đã hoàn toàn bị danh lợi lấn áp trái tim. Rồi đánh mất chính mình, quên đi trái tim trinh nguyên lúc đầu của mình.Lúc đó, Thanh Yên đã làm một chuyện rất quá đáng, †ất cả mọi người đều đối địch với cô ta, em gái càng dứt khoát cắt đứt quan hệ với cô ta, thậm chí đến cuối cùng, chàng trai mà cô ta luôn yêu tha thiết cũng đối đầu với cô ta.Kể từ giây phút đó, Thanh Yên đã đánh mất tất cả.Cả người cô ta đã bị lửa giận và oán khí bao phủ.Sau đó Thanh Yên đã hoàn toàn đánh mất anh ấy, bởi vì anh ấy đã cùng chung hoạn nạn với Tử Yên nhiều năm, hai người đã nảy sinh tình cảm sâu đậm.Lúc đó Thanh Yên đã hoàn toàn bị lửa giận che lấp.Cô ta bắt đầu tranh đấu với em gái Tử Yên, cuộc. chiến này kéo dài rất lâu, thù oán giữa hai người cũng ngày càng sâu đậm, một trong hai người phải có một người chết.Thật ra Thanh Yên từng có một cơ hội.Nếu lần đó cô ta chịu từ bỏ mọi danh lợi để cứu anh ấy, nói không chừng mọi chuyện sẽ được nguôi ngoai.Nhưng vào thời điểm quan trọng nhất, Thanh Yên đã do dự.Trong giây phút gặp khó khăn đó, người đã dũng cảm chạy tới bên anh ấy chính là Tử Yên.Thanh Yên đã bị đánh bại, thất bại một cách triệt để.Nhưng cô ta không cam tâm, không bao giờ cam †âm, cô ta sẽ không thừa nhận mình yếu hơn Tử Yên, không bao giờ...Nói đến đây, hai mắt Vân Tinh đã đỏ lên rồi.Phương Kiển Nám lắng nghe câu chuyện của cô ta, mặc dù cô ta không bộc lộ nhiều cảm xúc, nhưng Phương Kiển Nám có thể cảm nhận được, cô ta rất để tâm đến đoạn ân oán, và thiếu niên năm đó.“Thanh Yên đó là cô đúng không?”Phương Kiển Nám dò hỏi.Cô ta có thể tưởng tượng được, sự xa lánh của bạn bè đã làm tâm lý người phụ nữ này trở nên vặn vẹo như vậy, còn đánh mất người mình yêu, bây giờ cô ta lại thấy Vân Tinh hơi đáng thương.“Ha ha, chuyện này đã không còn quan trọng nữa, dù gì tôi cũng đã quyết sống chết với cô ta rồi! Nếu tôi muốn, tôi sẽ lấy được thôi."Hai tay Vân Tinh siết thành nắm đấm..“Nhưng chuyện này đâu liên quan gì đến Trần Khiêm?”Phương Kiển Nám kinh ngạc hỏi. “Tôi có nói cô cũng không hiểu đâu, tôi chỉ muốn kể cho cô nghe câu chuyện đơn giản này thôi, tôi sẽ không kể chỉ tiết mọi chuyện cho cô nghe đâu, bởi vì cô rất thông minh, tôi sẽ không để cô phân tích ra nhược điểm của tôi đâu! Ha ha!”Vân Tinh lạnh lùng nói.“Cô luôn mang tâm lý phòng bị với bất kỳ ai à? Kể cả anh ấy luôn sao?”Phương Kiển Nám hỏi.“Đúng vậy, anh ấy cũng thế, cho nên sau này anh ấy đã xa lánh tôi.”Vân Tỉnh nói.“Nhưng lần này tôi sẽ chiến thắng, hơn nữa còn thắng một cách triệt để.”
Cho đến sau này, cô ta đã hoàn toàn bị danh lợi lấn áp trái tim. Rồi đánh mất chính mình, quên đi trái tim trinh nguyên lúc đầu của mình.
Lúc đó, Thanh Yên đã làm một chuyện rất quá đáng, †ất cả mọi người đều đối địch với cô ta, em gái càng dứt khoát cắt đứt quan hệ với cô ta, thậm chí đến cuối cùng, chàng trai mà cô ta luôn yêu tha thiết cũng đối đầu với cô ta.
Kể từ giây phút đó, Thanh Yên đã đánh mất tất cả.
Cả người cô ta đã bị lửa giận và oán khí bao phủ.
Sau đó Thanh Yên đã hoàn toàn đánh mất anh ấy, bởi vì anh ấy đã cùng chung hoạn nạn với Tử Yên nhiều năm, hai người đã nảy sinh tình cảm sâu đậm.
Lúc đó Thanh Yên đã hoàn toàn bị lửa giận che lấp.
Cô ta bắt đầu tranh đấu với em gái Tử Yên, cuộc. chiến này kéo dài rất lâu, thù oán giữa hai người cũng ngày càng sâu đậm, một trong hai người phải có một người chết.
Thật ra Thanh Yên từng có một cơ hội.
Nếu lần đó cô ta chịu từ bỏ mọi danh lợi để cứu anh ấy, nói không chừng mọi chuyện sẽ được nguôi ngoai.
Nhưng vào thời điểm quan trọng nhất, Thanh Yên đã do dự.
Trong giây phút gặp khó khăn đó, người đã dũng cảm chạy tới bên anh ấy chính là Tử Yên.
Thanh Yên đã bị đánh bại, thất bại một cách triệt để.
Nhưng cô ta không cam tâm, không bao giờ cam †âm, cô ta sẽ không thừa nhận mình yếu hơn Tử Yên, không bao giờ...
Nói đến đây, hai mắt Vân Tinh đã đỏ lên rồi.
Phương Kiển Nám lắng nghe câu chuyện của cô ta, mặc dù cô ta không bộc lộ nhiều cảm xúc, nhưng Phương Kiển Nám có thể cảm nhận được, cô ta rất để tâm đến đoạn ân oán, và thiếu niên năm đó.
“Thanh Yên đó là cô đúng không?”
Phương Kiển Nám dò hỏi.
Cô ta có thể tưởng tượng được, sự xa lánh của bạn bè đã làm tâm lý người phụ nữ này trở nên vặn vẹo như vậy, còn đánh mất người mình yêu, bây giờ cô ta lại thấy Vân Tinh hơi đáng thương.
“Ha ha, chuyện này đã không còn quan trọng nữa, dù gì tôi cũng đã quyết sống chết với cô ta rồi! Nếu tôi muốn, tôi sẽ lấy được thôi."
Hai tay Vân Tinh siết thành nắm đấm..
“Nhưng chuyện này đâu liên quan gì đến Trần Khiêm?”
Phương Kiển Nám kinh ngạc hỏi. “Tôi có nói cô cũng không hiểu đâu, tôi chỉ muốn kể cho cô nghe câu chuyện đơn giản này thôi, tôi sẽ không kể chỉ tiết mọi chuyện cho cô nghe đâu, bởi vì cô rất thông minh, tôi sẽ không để cô phân tích ra nhược điểm của tôi đâu! Ha ha!”
Vân Tinh lạnh lùng nói.
“Cô luôn mang tâm lý phòng bị với bất kỳ ai à? Kể cả anh ấy luôn sao?”
Phương Kiển Nám hỏi.
“Đúng vậy, anh ấy cũng thế, cho nên sau này anh ấy đã xa lánh tôi.”
Vân Tỉnh nói.
“Nhưng lần này tôi sẽ chiến thắng, hơn nữa còn thắng một cách triệt để.”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Cho đến sau này, cô ta đã hoàn toàn bị danh lợi lấn áp trái tim. Rồi đánh mất chính mình, quên đi trái tim trinh nguyên lúc đầu của mình.Lúc đó, Thanh Yên đã làm một chuyện rất quá đáng, †ất cả mọi người đều đối địch với cô ta, em gái càng dứt khoát cắt đứt quan hệ với cô ta, thậm chí đến cuối cùng, chàng trai mà cô ta luôn yêu tha thiết cũng đối đầu với cô ta.Kể từ giây phút đó, Thanh Yên đã đánh mất tất cả.Cả người cô ta đã bị lửa giận và oán khí bao phủ.Sau đó Thanh Yên đã hoàn toàn đánh mất anh ấy, bởi vì anh ấy đã cùng chung hoạn nạn với Tử Yên nhiều năm, hai người đã nảy sinh tình cảm sâu đậm.Lúc đó Thanh Yên đã hoàn toàn bị lửa giận che lấp.Cô ta bắt đầu tranh đấu với em gái Tử Yên, cuộc. chiến này kéo dài rất lâu, thù oán giữa hai người cũng ngày càng sâu đậm, một trong hai người phải có một người chết.Thật ra Thanh Yên từng có một cơ hội.Nếu lần đó cô ta chịu từ bỏ mọi danh lợi để cứu anh ấy, nói không chừng mọi chuyện sẽ được nguôi ngoai.Nhưng vào thời điểm quan trọng nhất, Thanh Yên đã do dự.Trong giây phút gặp khó khăn đó, người đã dũng cảm chạy tới bên anh ấy chính là Tử Yên.Thanh Yên đã bị đánh bại, thất bại một cách triệt để.Nhưng cô ta không cam tâm, không bao giờ cam †âm, cô ta sẽ không thừa nhận mình yếu hơn Tử Yên, không bao giờ...Nói đến đây, hai mắt Vân Tinh đã đỏ lên rồi.Phương Kiển Nám lắng nghe câu chuyện của cô ta, mặc dù cô ta không bộc lộ nhiều cảm xúc, nhưng Phương Kiển Nám có thể cảm nhận được, cô ta rất để tâm đến đoạn ân oán, và thiếu niên năm đó.“Thanh Yên đó là cô đúng không?”Phương Kiển Nám dò hỏi.Cô ta có thể tưởng tượng được, sự xa lánh của bạn bè đã làm tâm lý người phụ nữ này trở nên vặn vẹo như vậy, còn đánh mất người mình yêu, bây giờ cô ta lại thấy Vân Tinh hơi đáng thương.“Ha ha, chuyện này đã không còn quan trọng nữa, dù gì tôi cũng đã quyết sống chết với cô ta rồi! Nếu tôi muốn, tôi sẽ lấy được thôi."Hai tay Vân Tinh siết thành nắm đấm..“Nhưng chuyện này đâu liên quan gì đến Trần Khiêm?”Phương Kiển Nám kinh ngạc hỏi. “Tôi có nói cô cũng không hiểu đâu, tôi chỉ muốn kể cho cô nghe câu chuyện đơn giản này thôi, tôi sẽ không kể chỉ tiết mọi chuyện cho cô nghe đâu, bởi vì cô rất thông minh, tôi sẽ không để cô phân tích ra nhược điểm của tôi đâu! Ha ha!”Vân Tinh lạnh lùng nói.“Cô luôn mang tâm lý phòng bị với bất kỳ ai à? Kể cả anh ấy luôn sao?”Phương Kiển Nám hỏi.“Đúng vậy, anh ấy cũng thế, cho nên sau này anh ấy đã xa lánh tôi.”Vân Tỉnh nói.“Nhưng lần này tôi sẽ chiến thắng, hơn nữa còn thắng một cách triệt để.”