Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1564: Anh tới đây là để bảo tôi thả bạn anh ra à

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Vân Tinh hít sâu một hơi, sắc mặt cô ta bỗng trở nên rất lạnh lẽo.“Cô Vân Tỉnh..."Đúng lúc này, một người giúp việc đi vào. “Chuyện gì thế?”“Cậu Trần Khiêm muốn gặp cô.”Người giúp việc nói.Vân Tinh hít sâu một hơi, trên mặt không khỏi thoáng qua tia đắc ý vui mừng.“Tôi biết anh ấy sẽ tới mà.”Vân Tỉnh nhìn Phương Kiển Nám nói: “Người đâu, mau dẫn cô Phương về phòng hầu hạ, không có lời căn dặn của tôi thì không được phép cho cô Phương rời khỏi phòng nửa bước.”Cô ta căn dặn xong một câu thì chắp tay, đi ra bên ngoài.Mà bên ngoài phòng khách, sau khi nghe Vân Tinh nói câu kia, mấy người Vân Lâm đã vội vàng rời đi rồi.Gòn Trần Khiêm thì đang ngồi trong phòng khách.Nhìn thấy Vân Tỉnh, Trần Khiêm liền đứng dậy ngay.“Cô Vân Tinh, tôi không biết trước đây chúng ta từng có quan hệ gì, nhưng chuyện này không liên quan đến bạn tôi, mong cô thả cô ấy ra đi!”Trần Khiêm nói.“Anh tới đây là để bảo tôi thả bạn anh ra à?”Khuôn mặt vốn đang vui mừng của Vân Tinh, bỗng chốc bị sương lạnh bao phủ.Câu nói này của cô ta càng làm bầu không khí trong phòng khách trở nên lạnh lẽo.“Đúng vậy!”Trần Khiêm nói.Vân Tinh lạnh lùng nhìn anh.“Về cơ bản, tôi đã có thể đoán ra thân phận của cô rồi, tôi không biết cô có quan hệ gì với chị gái mặc đồ trắng, cũng không biết cô có ân oán gì với anh trai Thiên thần kia. Nói chung là mặc dù tôi có vẻ ngoài giống hệt anh ấy, nhưng tôi không phải anh ấy, tôi cũng không yêu cô gái mặc đồ trắng kia, mà tôi chỉ yêu sâu đậm một người thôi, thật ra hai chúng ta không có gì phải dây dưa với nhau cả.”Trần Khiêm đứng lên nhìn cô ta rồi nói với giọng điệu cầu khẩn.Bởi vì Trần Khiêm đã tiến hành phân tích kỹ lưỡng, qua lời kể của người đưa tang khi ở trên đảo Mạch được khắc trên mộ chí, đã xuất hiện một người giống hệt cô gái mặc đồ trắng, nhưng không phải cô gái mặc đồ trắng.Tám người ở trên đảo Mạch đó đều bị cô ta sát hại tàn nhẫn.Cho nên Trần Khiêm nghỉ ngờ rằng, có phải cô gái được mình giải cứu ra chính là cô gái tối hôm đó, bây giờ nhìn khí thế của Vân Tinh, quả nhiên giống hệt lời miêu tả đó.“Anh muốn lừa em à?”Nhưng Vân Tinh không hề tin tưởng anh, mà ngược lại, lời giải thích của Trần Khiêm đã chọc giận Vân Tinh...

Vân Tinh hít sâu một hơi, sắc mặt cô ta bỗng trở nên rất lạnh lẽo.

“Cô Vân Tỉnh..."

Đúng lúc này, một người giúp việc đi vào. “Chuyện gì thế?”

“Cậu Trần Khiêm muốn gặp cô.”

Người giúp việc nói.

Vân Tinh hít sâu một hơi, trên mặt không khỏi thoáng qua tia đắc ý vui mừng.

“Tôi biết anh ấy sẽ tới mà.”

Vân Tỉnh nhìn Phương Kiển Nám nói: “Người đâu, mau dẫn cô Phương về phòng hầu hạ, không có lời căn dặn của tôi thì không được phép cho cô Phương rời khỏi phòng nửa bước.”

Cô ta căn dặn xong một câu thì chắp tay, đi ra bên ngoài.

Mà bên ngoài phòng khách, sau khi nghe Vân Tinh nói câu kia, mấy người Vân Lâm đã vội vàng rời đi rồi.

Gòn Trần Khiêm thì đang ngồi trong phòng khách.

Nhìn thấy Vân Tỉnh, Trần Khiêm liền đứng dậy ngay.

“Cô Vân Tinh, tôi không biết trước đây chúng ta từng có quan hệ gì, nhưng chuyện này không liên quan đến bạn tôi, mong cô thả cô ấy ra đi!”

Trần Khiêm nói.

“Anh tới đây là để bảo tôi thả bạn anh ra à?”

Khuôn mặt vốn đang vui mừng của Vân Tinh, bỗng chốc bị sương lạnh bao phủ.

Câu nói này của cô ta càng làm bầu không khí trong phòng khách trở nên lạnh lẽo.

“Đúng vậy!”

Trần Khiêm nói.

Vân Tinh lạnh lùng nhìn anh.

“Về cơ bản, tôi đã có thể đoán ra thân phận của cô rồi, tôi không biết cô có quan hệ gì với chị gái mặc đồ trắng, cũng không biết cô có ân oán gì với anh trai Thiên thần kia. Nói chung là mặc dù tôi có vẻ ngoài giống hệt anh ấy, nhưng tôi không phải anh ấy, tôi cũng không yêu cô gái mặc đồ trắng kia, mà tôi chỉ yêu sâu đậm một người thôi, thật ra hai chúng ta không có gì phải dây dưa với nhau cả.”

Trần Khiêm đứng lên nhìn cô ta rồi nói với giọng điệu cầu khẩn.

Bởi vì Trần Khiêm đã tiến hành phân tích kỹ lưỡng, qua lời kể của người đưa tang khi ở trên đảo Mạch được khắc trên mộ chí, đã xuất hiện một người giống hệt cô gái mặc đồ trắng, nhưng không phải cô gái mặc đồ trắng.

Tám người ở trên đảo Mạch đó đều bị cô ta sát hại tàn nhẫn.

Cho nên Trần Khiêm nghỉ ngờ rằng, có phải cô gái được mình giải cứu ra chính là cô gái tối hôm đó, bây giờ nhìn khí thế của Vân Tinh, quả nhiên giống hệt lời miêu tả đó.

“Anh muốn lừa em à?”

Nhưng Vân Tinh không hề tin tưởng anh, mà ngược lại, lời giải thích của Trần Khiêm đã chọc giận Vân Tinh...

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Vân Tinh hít sâu một hơi, sắc mặt cô ta bỗng trở nên rất lạnh lẽo.“Cô Vân Tỉnh..."Đúng lúc này, một người giúp việc đi vào. “Chuyện gì thế?”“Cậu Trần Khiêm muốn gặp cô.”Người giúp việc nói.Vân Tinh hít sâu một hơi, trên mặt không khỏi thoáng qua tia đắc ý vui mừng.“Tôi biết anh ấy sẽ tới mà.”Vân Tỉnh nhìn Phương Kiển Nám nói: “Người đâu, mau dẫn cô Phương về phòng hầu hạ, không có lời căn dặn của tôi thì không được phép cho cô Phương rời khỏi phòng nửa bước.”Cô ta căn dặn xong một câu thì chắp tay, đi ra bên ngoài.Mà bên ngoài phòng khách, sau khi nghe Vân Tinh nói câu kia, mấy người Vân Lâm đã vội vàng rời đi rồi.Gòn Trần Khiêm thì đang ngồi trong phòng khách.Nhìn thấy Vân Tỉnh, Trần Khiêm liền đứng dậy ngay.“Cô Vân Tinh, tôi không biết trước đây chúng ta từng có quan hệ gì, nhưng chuyện này không liên quan đến bạn tôi, mong cô thả cô ấy ra đi!”Trần Khiêm nói.“Anh tới đây là để bảo tôi thả bạn anh ra à?”Khuôn mặt vốn đang vui mừng của Vân Tinh, bỗng chốc bị sương lạnh bao phủ.Câu nói này của cô ta càng làm bầu không khí trong phòng khách trở nên lạnh lẽo.“Đúng vậy!”Trần Khiêm nói.Vân Tinh lạnh lùng nhìn anh.“Về cơ bản, tôi đã có thể đoán ra thân phận của cô rồi, tôi không biết cô có quan hệ gì với chị gái mặc đồ trắng, cũng không biết cô có ân oán gì với anh trai Thiên thần kia. Nói chung là mặc dù tôi có vẻ ngoài giống hệt anh ấy, nhưng tôi không phải anh ấy, tôi cũng không yêu cô gái mặc đồ trắng kia, mà tôi chỉ yêu sâu đậm một người thôi, thật ra hai chúng ta không có gì phải dây dưa với nhau cả.”Trần Khiêm đứng lên nhìn cô ta rồi nói với giọng điệu cầu khẩn.Bởi vì Trần Khiêm đã tiến hành phân tích kỹ lưỡng, qua lời kể của người đưa tang khi ở trên đảo Mạch được khắc trên mộ chí, đã xuất hiện một người giống hệt cô gái mặc đồ trắng, nhưng không phải cô gái mặc đồ trắng.Tám người ở trên đảo Mạch đó đều bị cô ta sát hại tàn nhẫn.Cho nên Trần Khiêm nghỉ ngờ rằng, có phải cô gái được mình giải cứu ra chính là cô gái tối hôm đó, bây giờ nhìn khí thế của Vân Tinh, quả nhiên giống hệt lời miêu tả đó.“Anh muốn lừa em à?”Nhưng Vân Tinh không hề tin tưởng anh, mà ngược lại, lời giải thích của Trần Khiêm đã chọc giận Vân Tinh...

Chương 1564: Anh tới đây là để bảo tôi thả bạn anh ra à