Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1594: Nếu có cơ hội thì có thể giúp
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bịch bịch bịch!Mấy tiếng vang vang lên liên tiếp.Bóng dáng Trần Khiêm với tốc độ cực nhanh, hoàn †oàn xem thường vũ khí trong tay bọn họ.Mặc dù Trần Khiêm không thể sử dụng nội lực.'Thế nhưng về mặt kỹ thuật và sức lực, sao đám người thường này có thể là đối thủ của anh được.Gần như trong chớp mắt.Đùi và cánh tay của những người này bị uốn cong với một tư thế cực kỳ khoa trương, cả đám nằm trên mặt đất rên rỉ vì đau đớn.Giống như tư thế gà trống ngậm hoa thường dùng để bày đồ cúng trong lễ mừng năm mới ở nông thôn vậy. Cơn đau quặn thắt dữ dội khiến ai nấy đều gào thét không ngừng.Mà toàn bộ quá trình đều gọn gàng sạch sẽ.Đầu trọc đứng tại chỗ, nhìn mười mấy anh em ban nãy còn hùng hùng hổ hổ.Sau lưng lạnh toát. Lợi hại, quá tàn nhãn! Vốn tưởng rằng mười tám người bọn họ, sẽ băm chàng trai đến từ nơi khác này thành thịt nát, không thì cũng có thể dọa anh sợ thót tim.Nhưng không ngờ là anh lại là một cao thủ, một cao thủ khiến người ta cảm thấy sau lưng ớn lạnh.Một bên khác.Bốp bốp bốp...Vài tiếng vang lên, đám người của anh Bưu đuổi theo định đánh Trần Khiêm.Gậy gộc trong tay không cầm chắc như đã luyện tập trước đó, đồng loạt rơi xuống đất. Được copy 𝐭ại ﹎ T𝑅𝑢𝖬T𝑅 𝑼Y𝖤N.𝒱n ﹎Bởi vì đầu tất cả bọn họ đều trống rỗng, biểu cảm trên mặt cực kỳ đặc sắc.Anh Bưu trợn trừng mắt, ra sức nuốt nước miếng rồi chớp mắt, cảm thấy miệng mình đang khát khô.Đúng là quá mạnhi!! Mọi người cảm thán!Trần Khiêm xử lý mấy người này xong, cuối cùng nhìn về phía đầu trọc đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.Đầu trọc bị ánh mắt đó khóa chặt. Trong nháy mắt, nửa thân dưới có cảm giác âm ấm. Ném vũ khí “leng keng” rồi quỳ xuống ngay.“Đại ca tha cho eml”Anh ta nói.“Vẫn là vấn đề vừa rồi, làm thế nào để xin một cô gái tha thứ, rồi còn làm cô ấy thành tâm thành ý giúp mình?Tôi cảm thấy anh sẽ hiểu!”'Trần Khiêm bước đến bên cạnh đầu trọc, nhẹ nhàng sờ cái đầu trọc của gã rồi hỏi, giống như một người già, cưng chiều nhìn một đứa trẻ trưng cầu ý kiến của nó.“Tôi... tôi nghĩ, nếu có cơ hội thì có thể... có thể giúp. cô ấy, đa phần con gái đều rất mềm lòng, anh giúp cô ấy thì cho dù cô ấy có trách móc anh đi chăng nữa thì cũng sẽ không so đo nữa đâu!”Đầu trọc cố gắng nuốt nước miếng.“Vậy saol”Trần Khiêm suy nghĩ, gật đầu.
Bịch bịch bịch!
Mấy tiếng vang vang lên liên tiếp.
Bóng dáng Trần Khiêm với tốc độ cực nhanh, hoàn †oàn xem thường vũ khí trong tay bọn họ.
Mặc dù Trần Khiêm không thể sử dụng nội lực.
'Thế nhưng về mặt kỹ thuật và sức lực, sao đám người thường này có thể là đối thủ của anh được.
Gần như trong chớp mắt.
Đùi và cánh tay của những người này bị uốn cong với một tư thế cực kỳ khoa trương, cả đám nằm trên mặt đất rên rỉ vì đau đớn.
Giống như tư thế gà trống ngậm hoa thường dùng để bày đồ cúng trong lễ mừng năm mới ở nông thôn vậy. Cơn đau quặn thắt dữ dội khiến ai nấy đều gào thét không ngừng.
Mà toàn bộ quá trình đều gọn gàng sạch sẽ.
Đầu trọc đứng tại chỗ, nhìn mười mấy anh em ban nãy còn hùng hùng hổ hổ.
Sau lưng lạnh toát. Lợi hại, quá tàn nhãn! Vốn tưởng rằng mười tám người bọn họ, sẽ băm chàng trai đến từ nơi khác này thành thịt nát, không thì cũng có thể dọa anh sợ thót tim.
Nhưng không ngờ là anh lại là một cao thủ, một cao thủ khiến người ta cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
Một bên khác.
Bốp bốp bốp...
Vài tiếng vang lên, đám người của anh Bưu đuổi theo định đánh Trần Khiêm.
Gậy gộc trong tay không cầm chắc như đã luyện tập trước đó, đồng loạt rơi xuống đất. Được copy 𝐭ại ﹎ T𝑅𝑢𝖬T𝑅 𝑼Y𝖤N.𝒱n ﹎
Bởi vì đầu tất cả bọn họ đều trống rỗng, biểu cảm trên mặt cực kỳ đặc sắc.
Anh Bưu trợn trừng mắt, ra sức nuốt nước miếng rồi chớp mắt, cảm thấy miệng mình đang khát khô.
Đúng là quá mạnhi!! Mọi người cảm thán!
Trần Khiêm xử lý mấy người này xong, cuối cùng nhìn về phía đầu trọc đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Đầu trọc bị ánh mắt đó khóa chặt. Trong nháy mắt, nửa thân dưới có cảm giác âm ấm. Ném vũ khí “leng keng” rồi quỳ xuống ngay.
“Đại ca tha cho eml”
Anh ta nói.
“Vẫn là vấn đề vừa rồi, làm thế nào để xin một cô gái tha thứ, rồi còn làm cô ấy thành tâm thành ý giúp mình?
Tôi cảm thấy anh sẽ hiểu!”
'Trần Khiêm bước đến bên cạnh đầu trọc, nhẹ nhàng sờ cái đầu trọc của gã rồi hỏi, giống như một người già, cưng chiều nhìn một đứa trẻ trưng cầu ý kiến của nó.
“Tôi... tôi nghĩ, nếu có cơ hội thì có thể... có thể giúp. cô ấy, đa phần con gái đều rất mềm lòng, anh giúp cô ấy thì cho dù cô ấy có trách móc anh đi chăng nữa thì cũng sẽ không so đo nữa đâu!”
Đầu trọc cố gắng nuốt nước miếng.
“Vậy saol”
Trần Khiêm suy nghĩ, gật đầu.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bịch bịch bịch!Mấy tiếng vang vang lên liên tiếp.Bóng dáng Trần Khiêm với tốc độ cực nhanh, hoàn †oàn xem thường vũ khí trong tay bọn họ.Mặc dù Trần Khiêm không thể sử dụng nội lực.'Thế nhưng về mặt kỹ thuật và sức lực, sao đám người thường này có thể là đối thủ của anh được.Gần như trong chớp mắt.Đùi và cánh tay của những người này bị uốn cong với một tư thế cực kỳ khoa trương, cả đám nằm trên mặt đất rên rỉ vì đau đớn.Giống như tư thế gà trống ngậm hoa thường dùng để bày đồ cúng trong lễ mừng năm mới ở nông thôn vậy. Cơn đau quặn thắt dữ dội khiến ai nấy đều gào thét không ngừng.Mà toàn bộ quá trình đều gọn gàng sạch sẽ.Đầu trọc đứng tại chỗ, nhìn mười mấy anh em ban nãy còn hùng hùng hổ hổ.Sau lưng lạnh toát. Lợi hại, quá tàn nhãn! Vốn tưởng rằng mười tám người bọn họ, sẽ băm chàng trai đến từ nơi khác này thành thịt nát, không thì cũng có thể dọa anh sợ thót tim.Nhưng không ngờ là anh lại là một cao thủ, một cao thủ khiến người ta cảm thấy sau lưng ớn lạnh.Một bên khác.Bốp bốp bốp...Vài tiếng vang lên, đám người của anh Bưu đuổi theo định đánh Trần Khiêm.Gậy gộc trong tay không cầm chắc như đã luyện tập trước đó, đồng loạt rơi xuống đất. Được copy 𝐭ại ﹎ T𝑅𝑢𝖬T𝑅 𝑼Y𝖤N.𝒱n ﹎Bởi vì đầu tất cả bọn họ đều trống rỗng, biểu cảm trên mặt cực kỳ đặc sắc.Anh Bưu trợn trừng mắt, ra sức nuốt nước miếng rồi chớp mắt, cảm thấy miệng mình đang khát khô.Đúng là quá mạnhi!! Mọi người cảm thán!Trần Khiêm xử lý mấy người này xong, cuối cùng nhìn về phía đầu trọc đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.Đầu trọc bị ánh mắt đó khóa chặt. Trong nháy mắt, nửa thân dưới có cảm giác âm ấm. Ném vũ khí “leng keng” rồi quỳ xuống ngay.“Đại ca tha cho eml”Anh ta nói.“Vẫn là vấn đề vừa rồi, làm thế nào để xin một cô gái tha thứ, rồi còn làm cô ấy thành tâm thành ý giúp mình?Tôi cảm thấy anh sẽ hiểu!”'Trần Khiêm bước đến bên cạnh đầu trọc, nhẹ nhàng sờ cái đầu trọc của gã rồi hỏi, giống như một người già, cưng chiều nhìn một đứa trẻ trưng cầu ý kiến của nó.“Tôi... tôi nghĩ, nếu có cơ hội thì có thể... có thể giúp. cô ấy, đa phần con gái đều rất mềm lòng, anh giúp cô ấy thì cho dù cô ấy có trách móc anh đi chăng nữa thì cũng sẽ không so đo nữa đâu!”Đầu trọc cố gắng nuốt nước miếng.“Vậy saol”Trần Khiêm suy nghĩ, gật đầu.