Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1595: Sống cho tốt

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Bốp” một tiếng, đánh vào đầu của đầu trọc: “Anh biết mà sao ban nãy không nói!”Đầu trọc sợ đến mức sắp tiểu ra quần.tôi quên mất!” “Anh giúp tôi nói với cậu Quách kia mấy câu!”“Đại ca, nói gì ạ?”Sống cho tốt...”Nói xong, Trần Khiêm quay người rời đi.Khi đi ngang qua đám người anh Bưu, Trần Khiêm biết bọn họ là vệ sĩ của nhà họ Tô nên gật đầu với họ.Đám người A Bưu cũng gật đầu theo, lập tức tránh thành một lối đi. ngôn tình hayNhất định Trần Khiêm phải lấy được giọt máu Chí Âm này.Hơn nữa ban nãy ở công viên, Trần Khiêm còn dùng miếng ngọc phù còn lại xem thử.Mấy ngày nay anh đi dạo ở Liễu Thành, không cảm nhận được những gì liên quan đến Chấn Thiên Thạch cả.Điều này cũng chứng minh rằng, ở Liễu Thành không có Chấn Thiên Thạch.Mà nó tồn tại ở Kim Lăng. Chỉ còn vài ngày nữa là đến trăng rằm. Nhất định phải nhanh lên.Suy nghĩ một lát, Trần Khiêm lại đến cổng trang viên nhà họ Tô.Anh muốn gặp Tô Sở Sở.“Chị, chị sao thế? Sao cứ ngơ ngẩn mãi vậy?”'Tô Nhiên Nhiên pha một ly cà phê mang ra cho chị gái.Lại thấy Tô Sở Sở đang chống cảm, ngơ ngẩn thất thần.“Ha ha ha, chị đừng nói với em là chị đang nhớ tên ăn mày... à không không không, chàng trai ban nấy nhé!”Tô Nhiên Nhiên cười nói.Tô Sở Sở hít một hơi thật sâu, cũng không phủ nhận như trước nữa.Mà chỉ nói:“Em có cảm thấy chàng trai kia làm người ta cảm thấy rất kỳ lạ hay không? Hình như anh ta vẫn luôn tìm một cô gái, còn chị, chắc hẳn là cực kỳ giống cô gái anh †a muốn tìm. Anh ta gặp được chị nên rất kích động, suýt chút thì quên mất. Mộc Vũ, anh ta nhận nhầm chị thành Mộc Vũ mà anh ta muốn tìm!”Tô Sở Sở nói.“Cho dù đúng là như vậy thì sao, hừ, em còn tưởng rằng anh ta thích vẻ đẹp của chị. Kết quả thì sao, anh ta lại nhận nhầm người, không cho mấy vệ sĩ kia đánh chết tên ăn mày không có mắt như anh ta là may mắn lắm rồi!"Vì Tô Nhiên Nhiên vẫn xem Trần Khiêm là nhân vật chính trong câu chuyện tên ăn mày yêu cô tiểu thư nhà giàu cho nên mới đặt cho anh biệt danh này.“Không phải, chị vẫn luôn muốn biết, liệu rốt cuộc trên đời này có chàng trai nào yêu một cô gái đến mức có chết cũng không thay đổi hay không. Chị cũng giống như em, không tin sẽ có chàng trai nào ngốc nghếch như vậy! Thế nhưng, khi anh ta ôm chị thật chặt, dường như chị cảm nhận được tấm lòng anh ta, cảm nhận được sự lo lắng, một tình yêu rất mãnh liệt dành cho cô. gái tên Mộc Vũ kia...”

“Bốp” một tiếng, đánh vào đầu của đầu trọc: “Anh biết mà sao ban nãy không nói!”

Đầu trọc sợ đến mức sắp tiểu ra quần.

tôi quên mất!” “Anh giúp tôi nói với cậu Quách kia mấy câu!”

“Đại ca, nói gì ạ?”

Sống cho tốt...”

Nói xong, Trần Khiêm quay người rời đi.

Khi đi ngang qua đám người anh Bưu, Trần Khiêm biết bọn họ là vệ sĩ của nhà họ Tô nên gật đầu với họ.

Đám người A Bưu cũng gật đầu theo, lập tức tránh thành một lối đi. ngôn tình hay

Nhất định Trần Khiêm phải lấy được giọt máu Chí Âm này.

Hơn nữa ban nãy ở công viên, Trần Khiêm còn dùng miếng ngọc phù còn lại xem thử.

Mấy ngày nay anh đi dạo ở Liễu Thành, không cảm nhận được những gì liên quan đến Chấn Thiên Thạch cả.

Điều này cũng chứng minh rằng, ở Liễu Thành không có Chấn Thiên Thạch.

Mà nó tồn tại ở Kim Lăng. Chỉ còn vài ngày nữa là đến trăng rằm. Nhất định phải nhanh lên.

Suy nghĩ một lát, Trần Khiêm lại đến cổng trang viên nhà họ Tô.

Anh muốn gặp Tô Sở Sở.

“Chị, chị sao thế? Sao cứ ngơ ngẩn mãi vậy?”

'Tô Nhiên Nhiên pha một ly cà phê mang ra cho chị gái.

Lại thấy Tô Sở Sở đang chống cảm, ngơ ngẩn thất thần.

“Ha ha ha, chị đừng nói với em là chị đang nhớ tên ăn mày... à không không không, chàng trai ban nấy nhé!”

Tô Nhiên Nhiên cười nói.

Tô Sở Sở hít một hơi thật sâu, cũng không phủ nhận như trước nữa.

Mà chỉ nói:

“Em có cảm thấy chàng trai kia làm người ta cảm thấy rất kỳ lạ hay không? Hình như anh ta vẫn luôn tìm một cô gái, còn chị, chắc hẳn là cực kỳ giống cô gái anh †a muốn tìm. Anh ta gặp được chị nên rất kích động, suýt chút thì quên mất. Mộc Vũ, anh ta nhận nhầm chị thành Mộc Vũ mà anh ta muốn tìm!”

Tô Sở Sở nói.

“Cho dù đúng là như vậy thì sao, hừ, em còn tưởng rằng anh ta thích vẻ đẹp của chị. Kết quả thì sao, anh ta lại nhận nhầm người, không cho mấy vệ sĩ kia đánh chết tên ăn mày không có mắt như anh ta là may mắn lắm rồi!"

Vì Tô Nhiên Nhiên vẫn xem Trần Khiêm là nhân vật chính trong câu chuyện tên ăn mày yêu cô tiểu thư nhà giàu cho nên mới đặt cho anh biệt danh này.

“Không phải, chị vẫn luôn muốn biết, liệu rốt cuộc trên đời này có chàng trai nào yêu một cô gái đến mức có chết cũng không thay đổi hay không. Chị cũng giống như em, không tin sẽ có chàng trai nào ngốc nghếch như vậy! Thế nhưng, khi anh ta ôm chị thật chặt, dường như chị cảm nhận được tấm lòng anh ta, cảm nhận được sự lo lắng, một tình yêu rất mãnh liệt dành cho cô. gái tên Mộc Vũ kia...”

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Bốp” một tiếng, đánh vào đầu của đầu trọc: “Anh biết mà sao ban nãy không nói!”Đầu trọc sợ đến mức sắp tiểu ra quần.tôi quên mất!” “Anh giúp tôi nói với cậu Quách kia mấy câu!”“Đại ca, nói gì ạ?”Sống cho tốt...”Nói xong, Trần Khiêm quay người rời đi.Khi đi ngang qua đám người anh Bưu, Trần Khiêm biết bọn họ là vệ sĩ của nhà họ Tô nên gật đầu với họ.Đám người A Bưu cũng gật đầu theo, lập tức tránh thành một lối đi. ngôn tình hayNhất định Trần Khiêm phải lấy được giọt máu Chí Âm này.Hơn nữa ban nãy ở công viên, Trần Khiêm còn dùng miếng ngọc phù còn lại xem thử.Mấy ngày nay anh đi dạo ở Liễu Thành, không cảm nhận được những gì liên quan đến Chấn Thiên Thạch cả.Điều này cũng chứng minh rằng, ở Liễu Thành không có Chấn Thiên Thạch.Mà nó tồn tại ở Kim Lăng. Chỉ còn vài ngày nữa là đến trăng rằm. Nhất định phải nhanh lên.Suy nghĩ một lát, Trần Khiêm lại đến cổng trang viên nhà họ Tô.Anh muốn gặp Tô Sở Sở.“Chị, chị sao thế? Sao cứ ngơ ngẩn mãi vậy?”'Tô Nhiên Nhiên pha một ly cà phê mang ra cho chị gái.Lại thấy Tô Sở Sở đang chống cảm, ngơ ngẩn thất thần.“Ha ha ha, chị đừng nói với em là chị đang nhớ tên ăn mày... à không không không, chàng trai ban nấy nhé!”Tô Nhiên Nhiên cười nói.Tô Sở Sở hít một hơi thật sâu, cũng không phủ nhận như trước nữa.Mà chỉ nói:“Em có cảm thấy chàng trai kia làm người ta cảm thấy rất kỳ lạ hay không? Hình như anh ta vẫn luôn tìm một cô gái, còn chị, chắc hẳn là cực kỳ giống cô gái anh †a muốn tìm. Anh ta gặp được chị nên rất kích động, suýt chút thì quên mất. Mộc Vũ, anh ta nhận nhầm chị thành Mộc Vũ mà anh ta muốn tìm!”Tô Sở Sở nói.“Cho dù đúng là như vậy thì sao, hừ, em còn tưởng rằng anh ta thích vẻ đẹp của chị. Kết quả thì sao, anh ta lại nhận nhầm người, không cho mấy vệ sĩ kia đánh chết tên ăn mày không có mắt như anh ta là may mắn lắm rồi!"Vì Tô Nhiên Nhiên vẫn xem Trần Khiêm là nhân vật chính trong câu chuyện tên ăn mày yêu cô tiểu thư nhà giàu cho nên mới đặt cho anh biệt danh này.“Không phải, chị vẫn luôn muốn biết, liệu rốt cuộc trên đời này có chàng trai nào yêu một cô gái đến mức có chết cũng không thay đổi hay không. Chị cũng giống như em, không tin sẽ có chàng trai nào ngốc nghếch như vậy! Thế nhưng, khi anh ta ôm chị thật chặt, dường như chị cảm nhận được tấm lòng anh ta, cảm nhận được sự lo lắng, một tình yêu rất mãnh liệt dành cho cô. gái tên Mộc Vũ kia...”

Chương 1595: Sống cho tốt