Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1628: Cô tin tưởng em
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… 'Trần Khiêm ném gậy, những kẻ này đều đã nằm rạp dưới đất.Mã Hân Nhiên thì vội vàng chạy lên ô tô đỡ Mạch Khê dậy.Mạch Khê vốn là một cô bé nhát gan yếu đuối, tất cả việc vừa rồi đã dọa cô bé mất hồn rồi.Cô bé không biết, nếu thật sự bị bọn chúng làm nhục thì mình phải tiếp tục sống bằng cách gì.Thậm chí có thể mình sẽ tự sát mất!'Trong khoảng thời gian này, Mạch Khê đã làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm.Chuyện này vốn đã tạo thành chấn động mạnh mẽ đối với tinh thần của cô bé."Cô giáo Mã!" Nhìn thấy Mã Hân Nhiên, Mạch Khê không thể ngăn được dòng nước mắt cuộn trào, lập tức nhào vào vòng ôm của Mã Hân Nhiên khóc ầm lên."Gô giáo Mã, cô đối xử tốt với em như vậy, em đúng là không phải người, em không ra gì cả!"Cô bé khóc lóc nói."Được rồi được rồi, cô giáo đều biết cả, cô không trách em, muốn trách cũng chỉ trách hoàn cảnh, mẹ em ngã bệnh, trong nhà lại khó khăn như vậy mà sao em lại không chịu nói với cô chứ?"Ôm Mạch Khê khuyên nhủ, thế nhưng trong lòng Mã Hân Nhiên cũng rất khó chịu.Cô ấy không tưởng tượng nổi.Nếu như Trần Khiêm không trở về, nếu như hôm nay Trần Khiêm không tới tìm mình.Như vậy tối nay, rốt cuộc cô bé hiền lành như Mạch Khê sẽ phải hứng chịu những gì.Một học sinh có tương lai tươi sáng nhường này, nhưng những thứ xán lạn đó có thể sẽ bị hủy hoại hết.Mã Hân Nhiên không dám nghĩ sâu hơn nữa. May mắn, thật may thay!"Cô ơi, em là người đã trộm số tiền kia!" Mạch Khê khóc lóc nói ra toàn bộ sự việc.Giờ này phút này, trong lòng cô học sinh nhỏ bé đã không giấu được bất cứ bí mật nào nữa. Cô bé một hơi nói ra hết thảy."Em không dám động vào số tiền này, cho dù có nghèo túng hơn nữa, em cũng có thể đi dạy gia sư, đi làm công nhân, nhưng em sẽ không dùng đến nó, đó là tiền mà em trộm, tiên này không sạch sẽ!Mạch Khê vừa khóc vừa nói. "Không tiêu là được rồi, cô tin tưởng eml"Mã Hân Nhiên một mực đứng bên cạnh an ủi Mạch Khê.Trần Khiêm dựa theo lời kể của Mạch Khê đi đến một góc cạnh cửa nhà, bên dưới một mảnh ngói.Ở đó anh tìm thấy số tiền Mạch Khê giấu đi. Tròn hai trăm nghìn tệ, không thiếu một xu.Nhân cách của Mạch Khê khiến Trần Khiêm cũng có chút cảm động."Được rồi đừng khóc nữa, mẹ ăn còn chưa được ăn cơm đâu, chúng ta nấu lại ít cơm sau đó đem đi bệnh viện, cô cũng đi thăm mẹ em luôn!”Mã Hân Nhiên giúp Mạch Khê lau sạch nước mắt trên mặt.Mấy người nhanh chóng nấu nướng xong xuôi, lần thứ hai sắp cơm vào cà men.Trân Khiêm lái xe đưa Mã Hân Nhiên và Mạch Khê đi đến bệnh viện.Còn về những tên vệ sĩ kia, chỉ cần gọi cú điện thoại, tự nhiên sẽ có người quay lại xử lí hiện trường hỗn loạn ở đó.
'Trần Khiêm ném gậy, những kẻ này đều đã nằm rạp dưới đất.
Mã Hân Nhiên thì vội vàng chạy lên ô tô đỡ Mạch Khê dậy.
Mạch Khê vốn là một cô bé nhát gan yếu đuối, tất cả việc vừa rồi đã dọa cô bé mất hồn rồi.
Cô bé không biết, nếu thật sự bị bọn chúng làm nhục thì mình phải tiếp tục sống bằng cách gì.
Thậm chí có thể mình sẽ tự sát mất!
'Trong khoảng thời gian này, Mạch Khê đã làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm.
Chuyện này vốn đã tạo thành chấn động mạnh mẽ đối với tinh thần của cô bé.
"Cô giáo Mã!" Nhìn thấy Mã Hân Nhiên, Mạch Khê không thể ngăn được dòng nước mắt cuộn trào, lập tức nhào vào vòng ôm của Mã Hân Nhiên khóc ầm lên.
"Gô giáo Mã, cô đối xử tốt với em như vậy, em đúng là không phải người, em không ra gì cả!"
Cô bé khóc lóc nói.
"Được rồi được rồi, cô giáo đều biết cả, cô không trách em, muốn trách cũng chỉ trách hoàn cảnh, mẹ em ngã bệnh, trong nhà lại khó khăn như vậy mà sao em lại không chịu nói với cô chứ?"
Ôm Mạch Khê khuyên nhủ, thế nhưng trong lòng Mã Hân Nhiên cũng rất khó chịu.
Cô ấy không tưởng tượng nổi.
Nếu như Trần Khiêm không trở về, nếu như hôm nay Trần Khiêm không tới tìm mình.
Như vậy tối nay, rốt cuộc cô bé hiền lành như Mạch Khê sẽ phải hứng chịu những gì.
Một học sinh có tương lai tươi sáng nhường này, nhưng những thứ xán lạn đó có thể sẽ bị hủy hoại hết.
Mã Hân Nhiên không dám nghĩ sâu hơn nữa. May mắn, thật may thay!
"Cô ơi, em là người đã trộm số tiền kia!" Mạch Khê khóc lóc nói ra toàn bộ sự việc.
Giờ này phút này, trong lòng cô học sinh nhỏ bé đã không giấu được bất cứ bí mật nào nữa. Cô bé một hơi nói ra hết thảy.
"Em không dám động vào số tiền này, cho dù có nghèo túng hơn nữa, em cũng có thể đi dạy gia sư, đi làm công nhân, nhưng em sẽ không dùng đến nó, đó là tiền mà em trộm, tiên này không sạch sẽ!
Mạch Khê vừa khóc vừa nói. "Không tiêu là được rồi, cô tin tưởng eml"
Mã Hân Nhiên một mực đứng bên cạnh an ủi Mạch Khê.
Trần Khiêm dựa theo lời kể của Mạch Khê đi đến một góc cạnh cửa nhà, bên dưới một mảnh ngói.
Ở đó anh tìm thấy số tiền Mạch Khê giấu đi. Tròn hai trăm nghìn tệ, không thiếu một xu.
Nhân cách của Mạch Khê khiến Trần Khiêm cũng có chút cảm động.
"Được rồi đừng khóc nữa, mẹ ăn còn chưa được ăn cơm đâu, chúng ta nấu lại ít cơm sau đó đem đi bệnh viện, cô cũng đi thăm mẹ em luôn!”
Mã Hân Nhiên giúp Mạch Khê lau sạch nước mắt trên mặt.
Mấy người nhanh chóng nấu nướng xong xuôi, lần thứ hai sắp cơm vào cà men.
Trân Khiêm lái xe đưa Mã Hân Nhiên và Mạch Khê đi đến bệnh viện.
Còn về những tên vệ sĩ kia, chỉ cần gọi cú điện thoại, tự nhiên sẽ có người quay lại xử lí hiện trường hỗn loạn ở đó.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… 'Trần Khiêm ném gậy, những kẻ này đều đã nằm rạp dưới đất.Mã Hân Nhiên thì vội vàng chạy lên ô tô đỡ Mạch Khê dậy.Mạch Khê vốn là một cô bé nhát gan yếu đuối, tất cả việc vừa rồi đã dọa cô bé mất hồn rồi.Cô bé không biết, nếu thật sự bị bọn chúng làm nhục thì mình phải tiếp tục sống bằng cách gì.Thậm chí có thể mình sẽ tự sát mất!'Trong khoảng thời gian này, Mạch Khê đã làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm.Chuyện này vốn đã tạo thành chấn động mạnh mẽ đối với tinh thần của cô bé."Cô giáo Mã!" Nhìn thấy Mã Hân Nhiên, Mạch Khê không thể ngăn được dòng nước mắt cuộn trào, lập tức nhào vào vòng ôm của Mã Hân Nhiên khóc ầm lên."Gô giáo Mã, cô đối xử tốt với em như vậy, em đúng là không phải người, em không ra gì cả!"Cô bé khóc lóc nói."Được rồi được rồi, cô giáo đều biết cả, cô không trách em, muốn trách cũng chỉ trách hoàn cảnh, mẹ em ngã bệnh, trong nhà lại khó khăn như vậy mà sao em lại không chịu nói với cô chứ?"Ôm Mạch Khê khuyên nhủ, thế nhưng trong lòng Mã Hân Nhiên cũng rất khó chịu.Cô ấy không tưởng tượng nổi.Nếu như Trần Khiêm không trở về, nếu như hôm nay Trần Khiêm không tới tìm mình.Như vậy tối nay, rốt cuộc cô bé hiền lành như Mạch Khê sẽ phải hứng chịu những gì.Một học sinh có tương lai tươi sáng nhường này, nhưng những thứ xán lạn đó có thể sẽ bị hủy hoại hết.Mã Hân Nhiên không dám nghĩ sâu hơn nữa. May mắn, thật may thay!"Cô ơi, em là người đã trộm số tiền kia!" Mạch Khê khóc lóc nói ra toàn bộ sự việc.Giờ này phút này, trong lòng cô học sinh nhỏ bé đã không giấu được bất cứ bí mật nào nữa. Cô bé một hơi nói ra hết thảy."Em không dám động vào số tiền này, cho dù có nghèo túng hơn nữa, em cũng có thể đi dạy gia sư, đi làm công nhân, nhưng em sẽ không dùng đến nó, đó là tiền mà em trộm, tiên này không sạch sẽ!Mạch Khê vừa khóc vừa nói. "Không tiêu là được rồi, cô tin tưởng eml"Mã Hân Nhiên một mực đứng bên cạnh an ủi Mạch Khê.Trần Khiêm dựa theo lời kể của Mạch Khê đi đến một góc cạnh cửa nhà, bên dưới một mảnh ngói.Ở đó anh tìm thấy số tiền Mạch Khê giấu đi. Tròn hai trăm nghìn tệ, không thiếu một xu.Nhân cách của Mạch Khê khiến Trần Khiêm cũng có chút cảm động."Được rồi đừng khóc nữa, mẹ ăn còn chưa được ăn cơm đâu, chúng ta nấu lại ít cơm sau đó đem đi bệnh viện, cô cũng đi thăm mẹ em luôn!”Mã Hân Nhiên giúp Mạch Khê lau sạch nước mắt trên mặt.Mấy người nhanh chóng nấu nướng xong xuôi, lần thứ hai sắp cơm vào cà men.Trân Khiêm lái xe đưa Mã Hân Nhiên và Mạch Khê đi đến bệnh viện.Còn về những tên vệ sĩ kia, chỉ cần gọi cú điện thoại, tự nhiên sẽ có người quay lại xử lí hiện trường hỗn loạn ở đó.