Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1629: Sao lại không thấy nữa rồi

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… 'Trân Khiêm cũng vào bệnh viện, anh tính nhìn xem tình huống của mẹ Mạch Khê, tuy bệnh không nhẹ, thế nhưng chắc chắn chưa đến mức bó tay hết cách.'Thậm chí trong mắt Trần Khiêm đây không phải căn bệnh nặng gì cả.Chỉ là muốn trị khỏi thì phải chỉ trả chỉ phí rất lớn.Đây là nguyên nhân chính làm khó Mạch Khê.'Trần Khiêm ứng trước tất cả tiền thuốc men.Đồng thời hứa trước mặt Mạch Khê, học phí học đại học sau này của cô bé cũng sẽ do Tập đoàn Thương mại Kim Lăng đứng ra tài trợ.Còn mẹ Mạch Khê, chờ khi bà hết bệnh, Trần Khiêm cũng sẽ dặn Lý Chấn Quốc sắp xếp một công việc ổn định.Hết thảy đều sẽ tốt thôi.Trần Khiêm cũng an ủi Mạch Khê.Lúc xử lí xong mọi chuyện đã ngoài chín giờ tối rồi.Bởi vì hôm nay Mạch Khê đã phải chịu cú sốc quá lớn, cho nên Mã Hân Nhiên vẫn luôn bên cạnh trò chuyện với cô bé.'Trần Khiêm một người đàn ông cũng không biết phải khuyên nhủ cô bé như thế nào.Thôi đành cầm phích đi lấy nước vậy. Cũng chính là lúc này.Khối ngọc phù đặt trước ngực Trần Khiêm bỗng sinh ra cảm ứng.Khiến cho Trần Khiêm toàn thân chấn động.Ngọc phù có phản ứng, chứng tỏ người có thể phách chí âm đang ở gần anh.Trần Khiêm vui vẻ.Anh vội chạy khắp nơi tìm kiếm.'Thế nhưng điều khiến Trần Khiêm thất vọng là, sự phản ứng này nhanh chóng đã biến mất không còn dấu vết.Phảng phất vừa rồi chỉ là một ảo giác."Chuyện gì xảy ra? Sao lại không thấy nữa rồi!"'Trần Khiêm ngạc nhiên.Đồng thời là thất vọng vô cùng.Vừa nấy ngọc phù có cảm ứng vô cùng mạnh mẽ, nói rõ người có thể chất chí âm ở ngay bên cạnh anh, rất gần là đằng khác.'Thế nhưng đột ngột biến mất, chứng minh người đó đã đi mất rồi.Trần Khiêm lại chạy ra ngoài bệnh viện, anh tìm khắp. xung quanh nhưng vẫn không có thu hoạch gì.Đến lúc Trần Khiêm trở lại.Mã Hân Nhiên cũng vừa hay đi ra."Mạch Khê đã ngủ trên giường cho người nhà rồi, khoảng thời gian này áp lực của em ấy quá lớn, đã quá mệt mỏi rồi, Tiểu Khiêm, chúng ta cũng đi thôi!"Mã Hân Nhiên nói.

'Trân Khiêm cũng vào bệnh viện, anh tính nhìn xem tình huống của mẹ Mạch Khê, tuy bệnh không nhẹ, thế nhưng chắc chắn chưa đến mức bó tay hết cách.

'Thậm chí trong mắt Trần Khiêm đây không phải căn bệnh nặng gì cả.

Chỉ là muốn trị khỏi thì phải chỉ trả chỉ phí rất lớn.

Đây là nguyên nhân chính làm khó Mạch Khê.

'Trần Khiêm ứng trước tất cả tiền thuốc men.

Đồng thời hứa trước mặt Mạch Khê, học phí học đại học sau này của cô bé cũng sẽ do Tập đoàn Thương mại Kim Lăng đứng ra tài trợ.

Còn mẹ Mạch Khê, chờ khi bà hết bệnh, Trần Khiêm cũng sẽ dặn Lý Chấn Quốc sắp xếp một công việc ổn định.

Hết thảy đều sẽ tốt thôi.

Trần Khiêm cũng an ủi Mạch Khê.

Lúc xử lí xong mọi chuyện đã ngoài chín giờ tối rồi.

Bởi vì hôm nay Mạch Khê đã phải chịu cú sốc quá lớn, cho nên Mã Hân Nhiên vẫn luôn bên cạnh trò chuyện với cô bé.

'Trần Khiêm một người đàn ông cũng không biết phải khuyên nhủ cô bé như thế nào.

Thôi đành cầm phích đi lấy nước vậy. Cũng chính là lúc này.

Khối ngọc phù đặt trước ngực Trần Khiêm bỗng sinh ra cảm ứng.

Khiến cho Trần Khiêm toàn thân chấn động.

Ngọc phù có phản ứng, chứng tỏ người có thể phách chí âm đang ở gần anh.

Trần Khiêm vui vẻ.

Anh vội chạy khắp nơi tìm kiếm.

'Thế nhưng điều khiến Trần Khiêm thất vọng là, sự phản ứng này nhanh chóng đã biến mất không còn dấu vết.

Phảng phất vừa rồi chỉ là một ảo giác.

"Chuyện gì xảy ra? Sao lại không thấy nữa rồi!"

'Trần Khiêm ngạc nhiên.

Đồng thời là thất vọng vô cùng.

Vừa nấy ngọc phù có cảm ứng vô cùng mạnh mẽ, nói rõ người có thể chất chí âm ở ngay bên cạnh anh, rất gần là đằng khác.

'Thế nhưng đột ngột biến mất, chứng minh người đó đã đi mất rồi.

Trần Khiêm lại chạy ra ngoài bệnh viện, anh tìm khắp. xung quanh nhưng vẫn không có thu hoạch gì.

Đến lúc Trần Khiêm trở lại.

Mã Hân Nhiên cũng vừa hay đi ra.

"Mạch Khê đã ngủ trên giường cho người nhà rồi, khoảng thời gian này áp lực của em ấy quá lớn, đã quá mệt mỏi rồi, Tiểu Khiêm, chúng ta cũng đi thôi!"

Mã Hân Nhiên nói.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… 'Trân Khiêm cũng vào bệnh viện, anh tính nhìn xem tình huống của mẹ Mạch Khê, tuy bệnh không nhẹ, thế nhưng chắc chắn chưa đến mức bó tay hết cách.'Thậm chí trong mắt Trần Khiêm đây không phải căn bệnh nặng gì cả.Chỉ là muốn trị khỏi thì phải chỉ trả chỉ phí rất lớn.Đây là nguyên nhân chính làm khó Mạch Khê.'Trần Khiêm ứng trước tất cả tiền thuốc men.Đồng thời hứa trước mặt Mạch Khê, học phí học đại học sau này của cô bé cũng sẽ do Tập đoàn Thương mại Kim Lăng đứng ra tài trợ.Còn mẹ Mạch Khê, chờ khi bà hết bệnh, Trần Khiêm cũng sẽ dặn Lý Chấn Quốc sắp xếp một công việc ổn định.Hết thảy đều sẽ tốt thôi.Trần Khiêm cũng an ủi Mạch Khê.Lúc xử lí xong mọi chuyện đã ngoài chín giờ tối rồi.Bởi vì hôm nay Mạch Khê đã phải chịu cú sốc quá lớn, cho nên Mã Hân Nhiên vẫn luôn bên cạnh trò chuyện với cô bé.'Trần Khiêm một người đàn ông cũng không biết phải khuyên nhủ cô bé như thế nào.Thôi đành cầm phích đi lấy nước vậy. Cũng chính là lúc này.Khối ngọc phù đặt trước ngực Trần Khiêm bỗng sinh ra cảm ứng.Khiến cho Trần Khiêm toàn thân chấn động.Ngọc phù có phản ứng, chứng tỏ người có thể phách chí âm đang ở gần anh.Trần Khiêm vui vẻ.Anh vội chạy khắp nơi tìm kiếm.'Thế nhưng điều khiến Trần Khiêm thất vọng là, sự phản ứng này nhanh chóng đã biến mất không còn dấu vết.Phảng phất vừa rồi chỉ là một ảo giác."Chuyện gì xảy ra? Sao lại không thấy nữa rồi!"'Trần Khiêm ngạc nhiên.Đồng thời là thất vọng vô cùng.Vừa nấy ngọc phù có cảm ứng vô cùng mạnh mẽ, nói rõ người có thể chất chí âm ở ngay bên cạnh anh, rất gần là đằng khác.'Thế nhưng đột ngột biến mất, chứng minh người đó đã đi mất rồi.Trần Khiêm lại chạy ra ngoài bệnh viện, anh tìm khắp. xung quanh nhưng vẫn không có thu hoạch gì.Đến lúc Trần Khiêm trở lại.Mã Hân Nhiên cũng vừa hay đi ra."Mạch Khê đã ngủ trên giường cho người nhà rồi, khoảng thời gian này áp lực của em ấy quá lớn, đã quá mệt mỏi rồi, Tiểu Khiêm, chúng ta cũng đi thôi!"Mã Hân Nhiên nói.

Chương 1629: Sao lại không thấy nữa rồi