Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1641: Cho tôi cách thức liên lạc đi, sau này tôi trả tiền lại cho em

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Cô gái tóc dài lúc này nhẹ nhàng vén sợi tóc ra sau tai.Bước đến lật qua kiểm tra một hồi. Lắp lại máy ảnh.Chỉ là bị rơi xíu thôi ống kính bị mài nhẹ, phỏng chừng cũng chỉ phải bồi thường một hai nghìn tệ. Cô gái tóc dài nói."Hừ hừ, thực sự là tức chết tớ rồi, thực sự là xui tận mạng, sao ông trời lại để tớ gặp được anh ta chứ, trên đường có nhiều người như vậy, tớ nhờ ai không nhờ lại cứ phải nhờ anh ta! Nếu không phải do tên đó chúng ta có khi đã chụp xong rồi ấy!"Diêu Viên Viên tức muốn rồ người."Phải bồi thường bao nhiêu tiền? Tôi sẽ đền không thiếu một xu!"Trân Khiêm vội vàng nói. "Hứ, là tự anh nói đấy, cần đền năm mươi nghìn tệ!" Diêu Viên Viên cả giận nói."Haizzz, những năm mươi nghìn tệ, anh ta bỏ ra được hai nghìn tệ đã là tốt lắm rồi, thật là xúi quẩy mài!"Mấy cô gái nói. "Được tôi đền cho cô!”Nói xong, Trân Khiêm định rút điện thoại ra chuyển khoản đền cho các cô năm mươi nghìn tệ.Nhưng thời khắc ngại ngùng rồi đây.“ Trần Khiêm sờ hết cả người, anh lại không cầm theo điện thoại.Lúc này anh mới nhớ tới, bởi vì vội bước xuống mắng bọn nhóc hư kia nên anh đã để điện thoại trên xe mất rồi.Mình không cầm theo gì đã vội đi mất.Lật qua lật lại cái túi, hình như chỉ còn mỗi bảy tám trăm tệ tiền mặt không biết nhét vào túi từ bao giờ, dù sao Trần Khiêm từ lâu đã không còn khái niệm cụ thể về tiền nữa rồi."Xì, còn tưởng giỏi giang thế nào, phèn!"Diêu Viên Viên khinh bỉ nói."Được rồi được rồi, chúng ta không chụp nữa, trước đi giải quyết chuyện máy ảnh sau đó đi ăn đồ ăn nhanh của Dicos đi..."Cô gái tóc dài đứng đầu nói."Dễ dàng bỏ qua cho hắn ta vậy sao, dù gì cũng phải đòi tiền bồi thường chứ!"Diêu Viên Viên không chịu cứ vậy mà tha thứ. "Thôi bỏ đi!"Nhìn thấy ngày càng có nhiều người vây đến bên này hóng chuyện.Cô gái tóc dài cảm thấy bị nhiều người nhìm chằm chằm liền lúng túng, lập tức kéo theo mấy cô bạn bỏ đi."Chờ một chút em gái này, cách liên lạc...với em là gì vậy? Để lại cho tôi cách thức liên lạc đi, sau này tôi trả tiền lại cho eml"'Trân Khiêm vội vàng nói với cô gái tóc dài.Mấy cô bạn với Diêu Viên Viên đều trợn tròn mắt.#Ôi giồi, làm hỏng máy ảnh của bọn này còn muốn số liên lạc của Nam Nam á?#Đây là kiểu đàn ông con trai gì vậy.Mọi người đều thầm hiểu, chắc hẳn tên này thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Nam Nam nên cố ý làm vậy chứ gì?Là con gái ai không có lòng đố kị.Lập tức các cô nhìn về phía Trần Khiêm bằng ánh mắt khinh bỉ xen lẫn tức giận.

Cô gái tóc dài lúc này nhẹ nhàng vén sợi tóc ra sau tai.

Bước đến lật qua kiểm tra một hồi. Lắp lại máy ảnh.

Chỉ là bị rơi xíu thôi ống kính bị mài nhẹ, phỏng chừng cũng chỉ phải bồi thường một hai nghìn tệ. Cô gái tóc dài nói.

"Hừ hừ, thực sự là tức chết tớ rồi, thực sự là xui tận mạng, sao ông trời lại để tớ gặp được anh ta chứ, trên đường có nhiều người như vậy, tớ nhờ ai không nhờ lại cứ phải nhờ anh ta! Nếu không phải do tên đó chúng ta có khi đã chụp xong rồi ấy!"

Diêu Viên Viên tức muốn rồ người.

"Phải bồi thường bao nhiêu tiền? Tôi sẽ đền không thiếu một xu!"

Trân Khiêm vội vàng nói. "Hứ, là tự anh nói đấy, cần đền năm mươi nghìn tệ!" Diêu Viên Viên cả giận nói.

"Haizzz, những năm mươi nghìn tệ, anh ta bỏ ra được hai nghìn tệ đã là tốt lắm rồi, thật là xúi quẩy mài!"

Mấy cô gái nói. "Được tôi đền cho cô!”

Nói xong, Trân Khiêm định rút điện thoại ra chuyển khoản đền cho các cô năm mươi nghìn tệ.

Nhưng thời khắc ngại ngùng rồi đây.

“ Trần Khiêm sờ hết cả người, anh lại không cầm theo điện thoại.

Lúc này anh mới nhớ tới, bởi vì vội bước xuống mắng bọn nhóc hư kia nên anh đã để điện thoại trên xe mất rồi.

Mình không cầm theo gì đã vội đi mất.

Lật qua lật lại cái túi, hình như chỉ còn mỗi bảy tám trăm tệ tiền mặt không biết nhét vào túi từ bao giờ, dù sao Trần Khiêm từ lâu đã không còn khái niệm cụ thể về tiền nữa rồi.

"Xì, còn tưởng giỏi giang thế nào, phèn!"

Diêu Viên Viên khinh bỉ nói.

"Được rồi được rồi, chúng ta không chụp nữa, trước đi giải quyết chuyện máy ảnh sau đó đi ăn đồ ăn nhanh của Dicos đi..."

Cô gái tóc dài đứng đầu nói.

"Dễ dàng bỏ qua cho hắn ta vậy sao, dù gì cũng phải đòi tiền bồi thường chứ!"

Diêu Viên Viên không chịu cứ vậy mà tha thứ. "Thôi bỏ đi!"

Nhìn thấy ngày càng có nhiều người vây đến bên này hóng chuyện.

Cô gái tóc dài cảm thấy bị nhiều người nhìm chằm chằm liền lúng túng, lập tức kéo theo mấy cô bạn bỏ đi.

"Chờ một chút em gái này, cách liên lạc...với em là gì vậy? Để lại cho tôi cách thức liên lạc đi, sau này tôi trả tiền lại cho eml"

'Trân Khiêm vội vàng nói với cô gái tóc dài.

Mấy cô bạn với Diêu Viên Viên đều trợn tròn mắt.

#Ôi giồi, làm hỏng máy ảnh của bọn này còn muốn số liên lạc của Nam Nam á?

#Đây là kiểu đàn ông con trai gì vậy.

Mọi người đều thầm hiểu, chắc hẳn tên này thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Nam Nam nên cố ý làm vậy chứ gì?

Là con gái ai không có lòng đố kị.

Lập tức các cô nhìn về phía Trần Khiêm bằng ánh mắt khinh bỉ xen lẫn tức giận.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Cô gái tóc dài lúc này nhẹ nhàng vén sợi tóc ra sau tai.Bước đến lật qua kiểm tra một hồi. Lắp lại máy ảnh.Chỉ là bị rơi xíu thôi ống kính bị mài nhẹ, phỏng chừng cũng chỉ phải bồi thường một hai nghìn tệ. Cô gái tóc dài nói."Hừ hừ, thực sự là tức chết tớ rồi, thực sự là xui tận mạng, sao ông trời lại để tớ gặp được anh ta chứ, trên đường có nhiều người như vậy, tớ nhờ ai không nhờ lại cứ phải nhờ anh ta! Nếu không phải do tên đó chúng ta có khi đã chụp xong rồi ấy!"Diêu Viên Viên tức muốn rồ người."Phải bồi thường bao nhiêu tiền? Tôi sẽ đền không thiếu một xu!"Trân Khiêm vội vàng nói. "Hứ, là tự anh nói đấy, cần đền năm mươi nghìn tệ!" Diêu Viên Viên cả giận nói."Haizzz, những năm mươi nghìn tệ, anh ta bỏ ra được hai nghìn tệ đã là tốt lắm rồi, thật là xúi quẩy mài!"Mấy cô gái nói. "Được tôi đền cho cô!”Nói xong, Trân Khiêm định rút điện thoại ra chuyển khoản đền cho các cô năm mươi nghìn tệ.Nhưng thời khắc ngại ngùng rồi đây.“ Trần Khiêm sờ hết cả người, anh lại không cầm theo điện thoại.Lúc này anh mới nhớ tới, bởi vì vội bước xuống mắng bọn nhóc hư kia nên anh đã để điện thoại trên xe mất rồi.Mình không cầm theo gì đã vội đi mất.Lật qua lật lại cái túi, hình như chỉ còn mỗi bảy tám trăm tệ tiền mặt không biết nhét vào túi từ bao giờ, dù sao Trần Khiêm từ lâu đã không còn khái niệm cụ thể về tiền nữa rồi."Xì, còn tưởng giỏi giang thế nào, phèn!"Diêu Viên Viên khinh bỉ nói."Được rồi được rồi, chúng ta không chụp nữa, trước đi giải quyết chuyện máy ảnh sau đó đi ăn đồ ăn nhanh của Dicos đi..."Cô gái tóc dài đứng đầu nói."Dễ dàng bỏ qua cho hắn ta vậy sao, dù gì cũng phải đòi tiền bồi thường chứ!"Diêu Viên Viên không chịu cứ vậy mà tha thứ. "Thôi bỏ đi!"Nhìn thấy ngày càng có nhiều người vây đến bên này hóng chuyện.Cô gái tóc dài cảm thấy bị nhiều người nhìm chằm chằm liền lúng túng, lập tức kéo theo mấy cô bạn bỏ đi."Chờ một chút em gái này, cách liên lạc...với em là gì vậy? Để lại cho tôi cách thức liên lạc đi, sau này tôi trả tiền lại cho eml"'Trân Khiêm vội vàng nói với cô gái tóc dài.Mấy cô bạn với Diêu Viên Viên đều trợn tròn mắt.#Ôi giồi, làm hỏng máy ảnh của bọn này còn muốn số liên lạc của Nam Nam á?#Đây là kiểu đàn ông con trai gì vậy.Mọi người đều thầm hiểu, chắc hẳn tên này thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Nam Nam nên cố ý làm vậy chứ gì?Là con gái ai không có lòng đố kị.Lập tức các cô nhìn về phía Trần Khiêm bằng ánh mắt khinh bỉ xen lẫn tức giận.

Chương 1641: Cho tôi cách thức liên lạc đi, sau này tôi trả tiền lại cho em