Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1660: Anh là một người ưu tú
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Không đâu, anh ấy nói anh ấy sẽ tới đây, tớ cũng đang nghĩ tới điều này nên mới hẹn anh ấy gặp nhau ở trước cửa khách sạn.”Có thể nói, Thẩm Nam không hổ danh là cấp bậc nữ thần.Cô ấy luôn cân nhắc mọi chuyện khá chu toàn.Đúng như Diêu Viên Viên nói, có thể Trần Khiêm thật sự chưa từng đi tới những khách sạn năm sao như thế này, nên lo sợ, vì thế Thẩm Nam mới nói mình sẽ đợi anhtrước cửa, rồi hai người cùng đi vào.Nhưng thời gian hẹn là chín giờ sáng, bây giờ đã gần chín giờ bốn mươi rồi, thế mà Trần Khiêm vẫn chưa tới.Cô ấy đã gửi tin nhắn cho anh, nhưng anh không. nhắn lại.'Thẩm Nam ngẫm nghĩ, có phải anh thật sự không tới đây không?#Đúng rồi, hôm qua anh đã nói với mình rằng, anh đã chuẩn bị một món quà đặc biệt cho một người bạn.#Người bạn này là ai thế? #Oó khi nào là một cô gái bên cạnh anh không?#Nói cách khác, anh hoàn toàn không thích mình sao?Nếu Trần Khiêm chỉ là một người bình thường, vậy thì Thẩm Nam sẽ không nhung nhớ như vậy.Nhưng trên người Trần Khiêm lại toát ra ưu điểm, thân thủ lại tốt, hơn nữa bây giờ anh đang là anh hùng trong mắt mọi người.Anh là một người ưu tú.Vì thế Thẩm Nam sẽ lo lắng xoắn xuýt rằng, liệu anh có thích mình không?Đây là suy nghĩ trong tiềm thức của rất nhiều cô gái, tám mươi phần trăm con gái, nhất là những cô gái xinh đẹp đều có tâm lý như vậy, điều này cũng không có gì đáng trách.“Nam Nam! Thật ngại quá, đã để em đợi lâu rồi, lúc nãy anh đã đi lối VIP.”Đúng lúc này, Vương Bằng, Vương Quế Phương và bốn cô gái cùng nhau đi xuống đây.Từ xa đã thấy hai người Thẩm Nam và Diêu Viên Viên đang đứng bền đường ngó nghiêng xung quanh. Anh ta nhớ lại hành động của cô ấy đối với mình hôm qua, rồi bây giờ cô ấy lại mong ngóng mình thế này, trong lòng Vương Bảng cảm thấy rất mãn nguyện.“Nam Nam, con không biết đâu, Vương Bằng còn rất có lòng chuẩn bị quà cho con đó, mẹ vốn định gọi điện bảo con lên, nhưng Vương Bằng cứ muốn đi xuống tìm con đấy.”Vương Quế Phương cười nói.“Ồ, cảm ơn anh Vương Bằng, anh và mẹ đi lên trước đi"'Thẩm Nam cười qua loa với Vương Bằng.Cô ấy vừa dứt lời, sắc mặt Vương Bằng đã nhất thời tái xanh.Vương Quế Phương cũng sửng sốt. #không đúng lắm nhỉ!#Sao nhìn dáng vẻ con gái không giống như đang đợi Vương Bằng thế?Vương Bằng cũng bất giác nghĩ ra chuyện này. “Nam Nam, con đang đợi ai thế?” Giọng điệu của Vương Quế Phương rất không vui.“Con đang đợi một người bạn của con, anh ấy vẫn chưa tới đây?”Thẩm Nam trả lời theo bản năng. “Anh ấy? Là nam à?” Vương Quế Phương hỏi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Không đâu, anh ấy nói anh ấy sẽ tới đây, tớ cũng đang nghĩ tới điều này nên mới hẹn anh ấy gặp nhau ở trước cửa khách sạn.”Có thể nói, Thẩm Nam không hổ danh là cấp bậc nữ thần.Cô ấy luôn cân nhắc mọi chuyện khá chu toàn.Đúng như Diêu Viên Viên nói, có thể Trần Khiêm thật sự chưa từng đi tới những khách sạn năm sao như thế này, nên lo sợ, vì thế Thẩm Nam mới nói mình sẽ đợi anhtrước cửa, rồi hai người cùng đi vào.Nhưng thời gian hẹn là chín giờ sáng, bây giờ đã gần chín giờ bốn mươi rồi, thế mà Trần Khiêm vẫn chưa tới.Cô ấy đã gửi tin nhắn cho anh, nhưng anh không. nhắn lại.'Thẩm Nam ngẫm nghĩ, có phải anh thật sự không tới đây không?#Đúng rồi, hôm qua anh đã nói với mình rằng, anh đã chuẩn bị một món quà đặc biệt cho một người bạn.#Người bạn này là ai thế? #Oó khi nào là một cô gái bên cạnh anh không?#Nói cách khác, anh hoàn toàn không thích mình sao?Nếu Trần Khiêm chỉ là một người bình thường, vậy thì Thẩm Nam sẽ không nhung nhớ như vậy.Nhưng trên người Trần Khiêm lại toát ra ưu điểm, thân thủ lại tốt, hơn nữa bây giờ anh đang là anh hùng trong mắt mọi người.Anh là một người ưu tú.Vì thế Thẩm Nam sẽ lo lắng xoắn xuýt rằng, liệu anh có thích mình không?Đây là suy nghĩ trong tiềm thức của rất nhiều cô gái, tám mươi phần trăm con gái, nhất là những cô gái xinh đẹp đều có tâm lý như vậy, điều này cũng không có gì đáng trách.“Nam Nam! Thật ngại quá, đã để em đợi lâu rồi, lúc nãy anh đã đi lối VIP.”Đúng lúc này, Vương Bằng, Vương Quế Phương và bốn cô gái cùng nhau đi xuống đây.Từ xa đã thấy hai người Thẩm Nam và Diêu Viên Viên đang đứng bền đường ngó nghiêng xung quanh. Anh ta nhớ lại hành động của cô ấy đối với mình hôm qua, rồi bây giờ cô ấy lại mong ngóng mình thế này, trong lòng Vương Bảng cảm thấy rất mãn nguyện.“Nam Nam, con không biết đâu, Vương Bằng còn rất có lòng chuẩn bị quà cho con đó, mẹ vốn định gọi điện bảo con lên, nhưng Vương Bằng cứ muốn đi xuống tìm con đấy.”Vương Quế Phương cười nói.“Ồ, cảm ơn anh Vương Bằng, anh và mẹ đi lên trước đi"'Thẩm Nam cười qua loa với Vương Bằng.Cô ấy vừa dứt lời, sắc mặt Vương Bằng đã nhất thời tái xanh.Vương Quế Phương cũng sửng sốt. #không đúng lắm nhỉ!#Sao nhìn dáng vẻ con gái không giống như đang đợi Vương Bằng thế?Vương Bằng cũng bất giác nghĩ ra chuyện này. “Nam Nam, con đang đợi ai thế?” Giọng điệu của Vương Quế Phương rất không vui.“Con đang đợi một người bạn của con, anh ấy vẫn chưa tới đây?”Thẩm Nam trả lời theo bản năng. “Anh ấy? Là nam à?” Vương Quế Phương hỏi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Không đâu, anh ấy nói anh ấy sẽ tới đây, tớ cũng đang nghĩ tới điều này nên mới hẹn anh ấy gặp nhau ở trước cửa khách sạn.”Có thể nói, Thẩm Nam không hổ danh là cấp bậc nữ thần.Cô ấy luôn cân nhắc mọi chuyện khá chu toàn.Đúng như Diêu Viên Viên nói, có thể Trần Khiêm thật sự chưa từng đi tới những khách sạn năm sao như thế này, nên lo sợ, vì thế Thẩm Nam mới nói mình sẽ đợi anhtrước cửa, rồi hai người cùng đi vào.Nhưng thời gian hẹn là chín giờ sáng, bây giờ đã gần chín giờ bốn mươi rồi, thế mà Trần Khiêm vẫn chưa tới.Cô ấy đã gửi tin nhắn cho anh, nhưng anh không. nhắn lại.'Thẩm Nam ngẫm nghĩ, có phải anh thật sự không tới đây không?#Đúng rồi, hôm qua anh đã nói với mình rằng, anh đã chuẩn bị một món quà đặc biệt cho một người bạn.#Người bạn này là ai thế? #Oó khi nào là một cô gái bên cạnh anh không?#Nói cách khác, anh hoàn toàn không thích mình sao?Nếu Trần Khiêm chỉ là một người bình thường, vậy thì Thẩm Nam sẽ không nhung nhớ như vậy.Nhưng trên người Trần Khiêm lại toát ra ưu điểm, thân thủ lại tốt, hơn nữa bây giờ anh đang là anh hùng trong mắt mọi người.Anh là một người ưu tú.Vì thế Thẩm Nam sẽ lo lắng xoắn xuýt rằng, liệu anh có thích mình không?Đây là suy nghĩ trong tiềm thức của rất nhiều cô gái, tám mươi phần trăm con gái, nhất là những cô gái xinh đẹp đều có tâm lý như vậy, điều này cũng không có gì đáng trách.“Nam Nam! Thật ngại quá, đã để em đợi lâu rồi, lúc nãy anh đã đi lối VIP.”Đúng lúc này, Vương Bằng, Vương Quế Phương và bốn cô gái cùng nhau đi xuống đây.Từ xa đã thấy hai người Thẩm Nam và Diêu Viên Viên đang đứng bền đường ngó nghiêng xung quanh. Anh ta nhớ lại hành động của cô ấy đối với mình hôm qua, rồi bây giờ cô ấy lại mong ngóng mình thế này, trong lòng Vương Bảng cảm thấy rất mãn nguyện.“Nam Nam, con không biết đâu, Vương Bằng còn rất có lòng chuẩn bị quà cho con đó, mẹ vốn định gọi điện bảo con lên, nhưng Vương Bằng cứ muốn đi xuống tìm con đấy.”Vương Quế Phương cười nói.“Ồ, cảm ơn anh Vương Bằng, anh và mẹ đi lên trước đi"'Thẩm Nam cười qua loa với Vương Bằng.Cô ấy vừa dứt lời, sắc mặt Vương Bằng đã nhất thời tái xanh.Vương Quế Phương cũng sửng sốt. #không đúng lắm nhỉ!#Sao nhìn dáng vẻ con gái không giống như đang đợi Vương Bằng thế?Vương Bằng cũng bất giác nghĩ ra chuyện này. “Nam Nam, con đang đợi ai thế?” Giọng điệu của Vương Quế Phương rất không vui.“Con đang đợi một người bạn của con, anh ấy vẫn chưa tới đây?”Thẩm Nam trả lời theo bản năng. “Anh ấy? Là nam à?” Vương Quế Phương hỏi.