Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1661: Đúng là hết chỗ nói mà
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Thẩm Nam lại một mình đi tới bên đường ở bên ngoài, muốn nhìn xem †ại sao Trần Khiêm vẫn chưa tới. Vương Quế Phương nhìn về phía Diêu Viên Viên. “Viên Viên, hai đứa đang đợi ai thế?”Thế là Diêu Viên Viên kể lại buổi chụp hình cùng Trần Khiêm ngày hôm qua, rồi những chuyện xảy ra sau đó cho Vương Quế Phương nghe.Lúc này Vương Quế Phương mới hiểu rõ, hóa ra con gái mình đang đợi một thằng nhóc nghèo hèn.Vương Bằng hít sâu một hơi, vẻ mặt đầy ghen tị.Vương Quế Phương cũng nhận ra vẻ mặt thay đổi của Vương Bằng.Bà ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. #Sao con gái mình lại không có đầu óc gì cả thế, chẳng lẽ con bé không phân biệt được bên nào nặng, bên nào nhẹ ư?Thế là bà ta lập tức đi qua đó, hung hăng quở trách con gái mình...Lại nói tới Trần Khiêm.Tối qua sau khi nhận được thiệp mời sinh nhật, tất nhiên anh cũng rất chú trọng chuyện này.Hơn nữa đã sớm chuẩn bị xong xuôi rồi.Nếu mọi chuyện tiến hành thuận lợi, mình sẽ lái xe qua đó rồi tới nơi trước tám giờ rưỡi.Trần Khiêm chỉ lái một chiếc xe bình thường.Không hề giống với những chiếc xe hạng sang, hay thể thao gì đó.Bởi vì Trần Khiêm cảm thấy, bây giờ mình đã giải trừ hiểu lầm với Thẩm Nam rồi, hơn nữa cũng không phải vì tiền, càng không pha tạp bất kỳ quan hệ lợi ích nào.Chỉ cần mình tham dự tiệc sinh nhật của cô ấy, rồi tặng cho cô ấy một món quà mà mình đã dụng tâm chuẩn bị, vậy là xong.Đồng thời Trần Khiêm còn cho rằng, nếu anh lái một chiếc xe hạng sang để khoe khoang sự giàu có thì rất dung tục.Thẩm Nam không giống như Tô Sở Sở.'Từ một số chỉ tiết, anh nhận ra rằng con nhóc Thẩm Nam này có chút phân biệt tiền, còn Tô Sở Sở thì gần như không quan tâm đến tiền.Ngộ nhỡ hôm nay mình lái xe hạng sang đến đây, Thẩm Nam sẽ cho rằng mình có tiền, như vậy cô ta sẽ không còn thật lòng nữa.Vậy thì việc lấy máu chí âm sẽ không còn tác dụng nữa.Dựa vào lời nói của Bạch Tiểu Phi, thì anh không cần phô trương tiền bạc của mình với cô ấy.Cho nên hôm nay Trần Khiêm lái một chiếc xe bình thường khoảng mấy trăm nghìn.Nhưng đúng lúc trên đường gặp cảnh kẹt xe.Hơn nữa ban nãy còn phát ra một tiếng ầm.Tài xế trước mặt thắng gấp.Trần Khiêm lập tức ngừng xe lại.Nhưng vì căng thẳng, chiếc Porsche mà cô gái đội mũ trang điểm đậm lái ở phía sau đã giãẫm nhầm phanh xe thành chân ga, nên lập tức tông vào đuôi xe Trần Khiêm.Đã ở trong tình cảnh tắc đường rồi, lại còn xảy ra tai nạn nữa, Trần Khiêm thật sự muốn suy sụp luôn.“Khốn khiếp, anh không có mắt à, có biết lái xe không thế? Sao có thể nói dừng là dừng chứ?”Cô gái trang điểm đậm này cầm túi xách, miệng còn ngậm một điếu thuốc, quay ra chửi ngược lại Trần Khiêm.“Chị gái à, chị nhìn cho rõ đi, là chị tông vào xe tôi đấy.'Trâần Khiêm không ngờ rằng, lại có người không nói lý lẽ thế này, đúng là hết chỗ nói mà.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Thẩm Nam lại một mình đi tới bên đường ở bên ngoài, muốn nhìn xem †ại sao Trần Khiêm vẫn chưa tới. Vương Quế Phương nhìn về phía Diêu Viên Viên. “Viên Viên, hai đứa đang đợi ai thế?”Thế là Diêu Viên Viên kể lại buổi chụp hình cùng Trần Khiêm ngày hôm qua, rồi những chuyện xảy ra sau đó cho Vương Quế Phương nghe.Lúc này Vương Quế Phương mới hiểu rõ, hóa ra con gái mình đang đợi một thằng nhóc nghèo hèn.Vương Bằng hít sâu một hơi, vẻ mặt đầy ghen tị.Vương Quế Phương cũng nhận ra vẻ mặt thay đổi của Vương Bằng.Bà ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. #Sao con gái mình lại không có đầu óc gì cả thế, chẳng lẽ con bé không phân biệt được bên nào nặng, bên nào nhẹ ư?Thế là bà ta lập tức đi qua đó, hung hăng quở trách con gái mình...Lại nói tới Trần Khiêm.Tối qua sau khi nhận được thiệp mời sinh nhật, tất nhiên anh cũng rất chú trọng chuyện này.Hơn nữa đã sớm chuẩn bị xong xuôi rồi.Nếu mọi chuyện tiến hành thuận lợi, mình sẽ lái xe qua đó rồi tới nơi trước tám giờ rưỡi.Trần Khiêm chỉ lái một chiếc xe bình thường.Không hề giống với những chiếc xe hạng sang, hay thể thao gì đó.Bởi vì Trần Khiêm cảm thấy, bây giờ mình đã giải trừ hiểu lầm với Thẩm Nam rồi, hơn nữa cũng không phải vì tiền, càng không pha tạp bất kỳ quan hệ lợi ích nào.Chỉ cần mình tham dự tiệc sinh nhật của cô ấy, rồi tặng cho cô ấy một món quà mà mình đã dụng tâm chuẩn bị, vậy là xong.Đồng thời Trần Khiêm còn cho rằng, nếu anh lái một chiếc xe hạng sang để khoe khoang sự giàu có thì rất dung tục.Thẩm Nam không giống như Tô Sở Sở.'Từ một số chỉ tiết, anh nhận ra rằng con nhóc Thẩm Nam này có chút phân biệt tiền, còn Tô Sở Sở thì gần như không quan tâm đến tiền.Ngộ nhỡ hôm nay mình lái xe hạng sang đến đây, Thẩm Nam sẽ cho rằng mình có tiền, như vậy cô ta sẽ không còn thật lòng nữa.Vậy thì việc lấy máu chí âm sẽ không còn tác dụng nữa.Dựa vào lời nói của Bạch Tiểu Phi, thì anh không cần phô trương tiền bạc của mình với cô ấy.Cho nên hôm nay Trần Khiêm lái một chiếc xe bình thường khoảng mấy trăm nghìn.Nhưng đúng lúc trên đường gặp cảnh kẹt xe.Hơn nữa ban nãy còn phát ra một tiếng ầm.Tài xế trước mặt thắng gấp.Trần Khiêm lập tức ngừng xe lại.Nhưng vì căng thẳng, chiếc Porsche mà cô gái đội mũ trang điểm đậm lái ở phía sau đã giãẫm nhầm phanh xe thành chân ga, nên lập tức tông vào đuôi xe Trần Khiêm.Đã ở trong tình cảnh tắc đường rồi, lại còn xảy ra tai nạn nữa, Trần Khiêm thật sự muốn suy sụp luôn.“Khốn khiếp, anh không có mắt à, có biết lái xe không thế? Sao có thể nói dừng là dừng chứ?”Cô gái trang điểm đậm này cầm túi xách, miệng còn ngậm một điếu thuốc, quay ra chửi ngược lại Trần Khiêm.“Chị gái à, chị nhìn cho rõ đi, là chị tông vào xe tôi đấy.'Trâần Khiêm không ngờ rằng, lại có người không nói lý lẽ thế này, đúng là hết chỗ nói mà.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Thẩm Nam lại một mình đi tới bên đường ở bên ngoài, muốn nhìn xem †ại sao Trần Khiêm vẫn chưa tới. Vương Quế Phương nhìn về phía Diêu Viên Viên. “Viên Viên, hai đứa đang đợi ai thế?”Thế là Diêu Viên Viên kể lại buổi chụp hình cùng Trần Khiêm ngày hôm qua, rồi những chuyện xảy ra sau đó cho Vương Quế Phương nghe.Lúc này Vương Quế Phương mới hiểu rõ, hóa ra con gái mình đang đợi một thằng nhóc nghèo hèn.Vương Bằng hít sâu một hơi, vẻ mặt đầy ghen tị.Vương Quế Phương cũng nhận ra vẻ mặt thay đổi của Vương Bằng.Bà ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. #Sao con gái mình lại không có đầu óc gì cả thế, chẳng lẽ con bé không phân biệt được bên nào nặng, bên nào nhẹ ư?Thế là bà ta lập tức đi qua đó, hung hăng quở trách con gái mình...Lại nói tới Trần Khiêm.Tối qua sau khi nhận được thiệp mời sinh nhật, tất nhiên anh cũng rất chú trọng chuyện này.Hơn nữa đã sớm chuẩn bị xong xuôi rồi.Nếu mọi chuyện tiến hành thuận lợi, mình sẽ lái xe qua đó rồi tới nơi trước tám giờ rưỡi.Trần Khiêm chỉ lái một chiếc xe bình thường.Không hề giống với những chiếc xe hạng sang, hay thể thao gì đó.Bởi vì Trần Khiêm cảm thấy, bây giờ mình đã giải trừ hiểu lầm với Thẩm Nam rồi, hơn nữa cũng không phải vì tiền, càng không pha tạp bất kỳ quan hệ lợi ích nào.Chỉ cần mình tham dự tiệc sinh nhật của cô ấy, rồi tặng cho cô ấy một món quà mà mình đã dụng tâm chuẩn bị, vậy là xong.Đồng thời Trần Khiêm còn cho rằng, nếu anh lái một chiếc xe hạng sang để khoe khoang sự giàu có thì rất dung tục.Thẩm Nam không giống như Tô Sở Sở.'Từ một số chỉ tiết, anh nhận ra rằng con nhóc Thẩm Nam này có chút phân biệt tiền, còn Tô Sở Sở thì gần như không quan tâm đến tiền.Ngộ nhỡ hôm nay mình lái xe hạng sang đến đây, Thẩm Nam sẽ cho rằng mình có tiền, như vậy cô ta sẽ không còn thật lòng nữa.Vậy thì việc lấy máu chí âm sẽ không còn tác dụng nữa.Dựa vào lời nói của Bạch Tiểu Phi, thì anh không cần phô trương tiền bạc của mình với cô ấy.Cho nên hôm nay Trần Khiêm lái một chiếc xe bình thường khoảng mấy trăm nghìn.Nhưng đúng lúc trên đường gặp cảnh kẹt xe.Hơn nữa ban nãy còn phát ra một tiếng ầm.Tài xế trước mặt thắng gấp.Trần Khiêm lập tức ngừng xe lại.Nhưng vì căng thẳng, chiếc Porsche mà cô gái đội mũ trang điểm đậm lái ở phía sau đã giãẫm nhầm phanh xe thành chân ga, nên lập tức tông vào đuôi xe Trần Khiêm.Đã ở trong tình cảnh tắc đường rồi, lại còn xảy ra tai nạn nữa, Trần Khiêm thật sự muốn suy sụp luôn.“Khốn khiếp, anh không có mắt à, có biết lái xe không thế? Sao có thể nói dừng là dừng chứ?”Cô gái trang điểm đậm này cầm túi xách, miệng còn ngậm một điếu thuốc, quay ra chửi ngược lại Trần Khiêm.“Chị gái à, chị nhìn cho rõ đi, là chị tông vào xe tôi đấy.'Trâần Khiêm không ngờ rằng, lại có người không nói lý lẽ thế này, đúng là hết chỗ nói mà.