Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1726: Có lẽ chuyện này đi quá xa rồi

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Ngô Đại Vinh nghe những lời bàn tán của mọi người xung quanh, ông ta tức giận."Là cô ta đánh học sinh của tôi trước!"Mã Hân Nhiên lớn tiếng phản bác."Ngô Đại Vinh, ông đâu thể chỉ nghe lời phiến diện của Vương Tiểu Mỹ? Trước mặt nhiều người như vậy, ông không biết phân biệt đúng sai à?""Đánh học sinh của cô? Đánh học sinh nào?”Ngô Đại Vinh lạnh lùng hỏi.Ánh mắt của ông ta nhìn cậu bé bị đánh.Bốp!Chỉ là điều khiến mọi người không ngờ đó là.Ngô Đại Vinh không hề tìm hiểu kỹ càng, ngược lại còn giơ tay đánh lên mặt cậu nam sinh kia một cái rõ đau.Lần này, ông ta đánh mạnh hơn, và trực tiếp hất cậu bé xuống đất."Có phải như vậy không?”Ngô Đại Vinh nhìn Mã Hân Nhiên với nụ cười mỉa mai và hỏi."Ông! Ông!"Mã Hân Nhiên tức đến mức mặt mũi trắng bệch."Hừ, sự kiện hôm nay là do tôi tổ chức. Tôi cũng không thích làm khó làm dễ gì mấy người, nhưng mấy người đã dám đè đầu cưỡi cổ tôi nên tôi sẽ không nhân †ừ đâu! Thế này đi, gọi tất cả mọi người trong nhà tới đây, quỳ xuống trước mặt em trai tôi, cầu xin nó tha thứ, có thể tôi sẽ bỏ qua chuyện lần này!"Ngô Đại Vinh lạnh lùng nói."Giám đốc Ngô độc đoán quá đi, một khi có chuyện, sẽ không chỉ tính sổ với một mình mình mà còn sẽ nhằm vào tất cả mọi người trong nhà! Đúng là nham hiểm!""Mấy người này xong đời rồi!"Mọi người nói xong."Cô giáo, chúng ta đi thôi!"Cậu bé bị đánh lúc nãy sợ hãi khóc lóc, hoàn cảnh gia đình vốn dĩ đã khó khăn rồi, ba mẹ đi làm thêm rất khó khăn mà bây giờ còn phải gọi ba mẹ đến cầu xin người ta.Cảm giác bất lực, sợ hãi chạy khắp cơ thể cậu ấy.Làm cậu nam sinh phải run sợ."Muốn đi à? Nào dễ dàng thế? Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, tốt nhất đừng lãng phí thời gian của tôi, hơn nữa, gọi hết lãnh đạo của trường các cô và người nhà đến đây, đãđánh em trai tôi, nhất định phải giải thích rõ ràng!”Khi Ngô Đại Vinh xử lý người khác sẽ xử lý rõ ràng từng chuyện từng chuyện.Lúc này ngay cả những học sinh khác cũng sợ đến mức không dám thở.Có lẽ chuyện này đi quá xa rồi."Mã Hân Nhiên, giờ cậu đã hiểu chưa? Có người cậu có thể động vào, cũng có người cậu không được phép động vào!"Vương Tiểu Mỹ khoanh tay giọng the thé."Được rồi đấy, nếu muốn gọi điện thoại cho ai thì cứ gọi người nhà của tôi đến đi!"Trần Khiêm lạnh lùng nhìn về ông ta.

Ngô Đại Vinh nghe những lời bàn tán của mọi người xung quanh, ông ta tức giận.

"Là cô ta đánh học sinh của tôi trước!"

Mã Hân Nhiên lớn tiếng phản bác.

"Ngô Đại Vinh, ông đâu thể chỉ nghe lời phiến diện của Vương Tiểu Mỹ? Trước mặt nhiều người như vậy, ông không biết phân biệt đúng sai à?"

"Đánh học sinh của cô? Đánh học sinh nào?”

Ngô Đại Vinh lạnh lùng hỏi.

Ánh mắt của ông ta nhìn cậu bé bị đánh.

Bốp!

Chỉ là điều khiến mọi người không ngờ đó là.

Ngô Đại Vinh không hề tìm hiểu kỹ càng, ngược lại còn giơ tay đánh lên mặt cậu nam sinh kia một cái rõ đau.

Lần này, ông ta đánh mạnh hơn, và trực tiếp hất cậu bé xuống đất.

"Có phải như vậy không?”

Ngô Đại Vinh nhìn Mã Hân Nhiên với nụ cười mỉa mai và hỏi.

"Ông! Ông!"

Mã Hân Nhiên tức đến mức mặt mũi trắng bệch.

"Hừ, sự kiện hôm nay là do tôi tổ chức. Tôi cũng không thích làm khó làm dễ gì mấy người, nhưng mấy người đã dám đè đầu cưỡi cổ tôi nên tôi sẽ không nhân †ừ đâu! Thế này đi, gọi tất cả mọi người trong nhà tới đây, quỳ xuống trước mặt em trai tôi, cầu xin nó tha thứ, có thể tôi sẽ bỏ qua chuyện lần này!"

Ngô Đại Vinh lạnh lùng nói.

"Giám đốc Ngô độc đoán quá đi, một khi có chuyện, sẽ không chỉ tính sổ với một mình mình mà còn sẽ nhằm vào tất cả mọi người trong nhà! Đúng là nham hiểm!"

"Mấy người này xong đời rồi!"

Mọi người nói xong.

"Cô giáo, chúng ta đi thôi!"

Cậu bé bị đánh lúc nãy sợ hãi khóc lóc, hoàn cảnh gia đình vốn dĩ đã khó khăn rồi, ba mẹ đi làm thêm rất khó khăn mà bây giờ còn phải gọi ba mẹ đến cầu xin người ta.

Cảm giác bất lực, sợ hãi chạy khắp cơ thể cậu ấy.

Làm cậu nam sinh phải run sợ.

"Muốn đi à? Nào dễ dàng thế? Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, tốt nhất đừng lãng phí thời gian của tôi, hơn nữa, gọi hết lãnh đạo của trường các cô và người nhà đến đây, đã

đánh em trai tôi, nhất định phải giải thích rõ ràng!”

Khi Ngô Đại Vinh xử lý người khác sẽ xử lý rõ ràng từng chuyện từng chuyện.

Lúc này ngay cả những học sinh khác cũng sợ đến mức không dám thở.

Có lẽ chuyện này đi quá xa rồi.

"Mã Hân Nhiên, giờ cậu đã hiểu chưa? Có người cậu có thể động vào, cũng có người cậu không được phép động vào!"

Vương Tiểu Mỹ khoanh tay giọng the thé.

"Được rồi đấy, nếu muốn gọi điện thoại cho ai thì cứ gọi người nhà của tôi đến đi!"

Trần Khiêm lạnh lùng nhìn về ông ta.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Ngô Đại Vinh nghe những lời bàn tán của mọi người xung quanh, ông ta tức giận."Là cô ta đánh học sinh của tôi trước!"Mã Hân Nhiên lớn tiếng phản bác."Ngô Đại Vinh, ông đâu thể chỉ nghe lời phiến diện của Vương Tiểu Mỹ? Trước mặt nhiều người như vậy, ông không biết phân biệt đúng sai à?""Đánh học sinh của cô? Đánh học sinh nào?”Ngô Đại Vinh lạnh lùng hỏi.Ánh mắt của ông ta nhìn cậu bé bị đánh.Bốp!Chỉ là điều khiến mọi người không ngờ đó là.Ngô Đại Vinh không hề tìm hiểu kỹ càng, ngược lại còn giơ tay đánh lên mặt cậu nam sinh kia một cái rõ đau.Lần này, ông ta đánh mạnh hơn, và trực tiếp hất cậu bé xuống đất."Có phải như vậy không?”Ngô Đại Vinh nhìn Mã Hân Nhiên với nụ cười mỉa mai và hỏi."Ông! Ông!"Mã Hân Nhiên tức đến mức mặt mũi trắng bệch."Hừ, sự kiện hôm nay là do tôi tổ chức. Tôi cũng không thích làm khó làm dễ gì mấy người, nhưng mấy người đã dám đè đầu cưỡi cổ tôi nên tôi sẽ không nhân †ừ đâu! Thế này đi, gọi tất cả mọi người trong nhà tới đây, quỳ xuống trước mặt em trai tôi, cầu xin nó tha thứ, có thể tôi sẽ bỏ qua chuyện lần này!"Ngô Đại Vinh lạnh lùng nói."Giám đốc Ngô độc đoán quá đi, một khi có chuyện, sẽ không chỉ tính sổ với một mình mình mà còn sẽ nhằm vào tất cả mọi người trong nhà! Đúng là nham hiểm!""Mấy người này xong đời rồi!"Mọi người nói xong."Cô giáo, chúng ta đi thôi!"Cậu bé bị đánh lúc nãy sợ hãi khóc lóc, hoàn cảnh gia đình vốn dĩ đã khó khăn rồi, ba mẹ đi làm thêm rất khó khăn mà bây giờ còn phải gọi ba mẹ đến cầu xin người ta.Cảm giác bất lực, sợ hãi chạy khắp cơ thể cậu ấy.Làm cậu nam sinh phải run sợ."Muốn đi à? Nào dễ dàng thế? Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, tốt nhất đừng lãng phí thời gian của tôi, hơn nữa, gọi hết lãnh đạo của trường các cô và người nhà đến đây, đãđánh em trai tôi, nhất định phải giải thích rõ ràng!”Khi Ngô Đại Vinh xử lý người khác sẽ xử lý rõ ràng từng chuyện từng chuyện.Lúc này ngay cả những học sinh khác cũng sợ đến mức không dám thở.Có lẽ chuyện này đi quá xa rồi."Mã Hân Nhiên, giờ cậu đã hiểu chưa? Có người cậu có thể động vào, cũng có người cậu không được phép động vào!"Vương Tiểu Mỹ khoanh tay giọng the thé."Được rồi đấy, nếu muốn gọi điện thoại cho ai thì cứ gọi người nhà của tôi đến đi!"Trần Khiêm lạnh lùng nhìn về ông ta.

Chương 1726: Có lẽ chuyện này đi quá xa rồi