Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1733: Còn muốn đi
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Có chuyện gì vậy?" Thiết Thành hỏi."Là thế này, bởi vì khách sạn của chúng tôi đã hết phòng rồi cho nên chúng tôi xin phép lấy lại phòng của hai vị. Đây là hành lý của hai vị, đã được gửi ở quầy lễ tân ạ."Đã đặt phòng rồi xong xuôi rồi mà.Sau đó còn vào phòng ở luôn rồi.Kết quả chẳng có bất kỳ thông báo nào, khách sạn đã tự ý lấy hành lý của khách ra, ép trả phòng.Chuyện này không hề hợp lý chút nào.Chắc chắn nhân viên phục vụ cũng hiểu chuyện này nên mặt mới đỏ bừng như vậy.“Cái gì mà trả phòng, quản lý của các cô đâu?”Lúc này Thiết Thành tức giận, mặt đỏ bừng và quát người phục vụ.Người phục vụ sợ tới mức gọi hết người này đến người khác, ánh mắt nhìn về phía góc sảnh, nhìn vài tên vệ sĩ và một người phụ nữ đang uống trà“Đừng mắng cô ấy, có lẽ cô ấy cũng không muốn làm vậy đâu.”Trần Khiêm nhìn người phụ nữ đang uống trà, dường như anh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||“Tôi có hai người bạn từ nơi khác đến. Đây là khách sạn tốt nhất ở Thái Thành này vì vậy, tôi đã phiền người phục vụ trả phòng lại cho anh. Nếu các anh muốn ở thì vui lòng tìm khách sạn khác."Người phụ nữ ngồi trên ghế sofa lạnh lùng nói.Thỉnh thoảng lại nhìn Trần Khiêm và Thiết Thành tỏ vẻ khinh thường.“Cô nghĩ cô là cái thá gì mà bảo chúng tôi thu dọn khỏi phòng thì chúng tôi phải đi, cô nghĩ cô là ai vậy?”Thiết Thành tức giận tiến lại gần người phụ nữ.Còn cô ta, chỉ nhếch môi cười giều cợt.Bốn tên vệ sĩ bên cạnh đứng dậy ngay.Bước về phía Thiết Thành.“Thằng ranh con này, mày có mắt như mù, mở to mắt ra mà nhìn, đây là cô chủ Tây Môn, mày không muốn sống nữa hay sao?”Vệ sĩ quát lạnh.“Tôi không quan tâm Tây Môn hay Đông Môn nào. cả, chỉ cần không có sự cho phép của bọn tôi, ai cho các. người tự tiện vào phòng.”Thiết Thành siết chặt nắm đấm, muốn ra tay.Tên vệ sĩ nghe thấy những lời xúc phạm của Thiết Thành, lập tức lao tới.“Bỏ đi Thiết Thành, đây là lần đầu tiên chúng ta tới đây, đừng làm loạn, nếu bạn của cô Tây Môn đây đã muốn thì chúng ta cứ nhường một bước vậy.”Mặc dù Trân Khiêm cũng rất tức giận, nhưng anh không quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này.Anh vỗ vai Thiết Thành, kéo hành lý, hai người định rời khỏi nơi này.Kết quả là một tên vệ sĩ đã đá thẳng vào vali của Trần Khiêm, chiếc vali văng ra ngoài và đập vào bể cá trong sảnh.Tiếng kính từ bể cá vỡ ra và tiếng nước chảy qua sảnh.“Các người còn muốn đi hả!”
"Có chuyện gì vậy?" Thiết Thành hỏi.
"Là thế này, bởi vì khách sạn của chúng tôi đã hết phòng rồi cho nên chúng tôi xin phép lấy lại phòng của hai vị. Đây là hành lý của hai vị, đã được gửi ở quầy lễ tân ạ."
Đã đặt phòng rồi xong xuôi rồi mà.
Sau đó còn vào phòng ở luôn rồi.
Kết quả chẳng có bất kỳ thông báo nào, khách sạn đã tự ý lấy hành lý của khách ra, ép trả phòng.
Chuyện này không hề hợp lý chút nào.
Chắc chắn nhân viên phục vụ cũng hiểu chuyện này nên mặt mới đỏ bừng như vậy.
“Cái gì mà trả phòng, quản lý của các cô đâu?”
Lúc này Thiết Thành tức giận, mặt đỏ bừng và quát người phục vụ.
Người phục vụ sợ tới mức gọi hết người này đến người khác, ánh mắt nhìn về phía góc sảnh, nhìn vài tên vệ sĩ và một người phụ nữ đang uống trà
“Đừng mắng cô ấy, có lẽ cô ấy cũng không muốn làm vậy đâu.”
Trần Khiêm nhìn người phụ nữ đang uống trà, dường như anh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
“Tôi có hai người bạn từ nơi khác đến. Đây là khách sạn tốt nhất ở Thái Thành này vì vậy, tôi đã phiền người phục vụ trả phòng lại cho anh. Nếu các anh muốn ở thì vui lòng tìm khách sạn khác."
Người phụ nữ ngồi trên ghế sofa lạnh lùng nói.
Thỉnh thoảng lại nhìn Trần Khiêm và Thiết Thành tỏ vẻ khinh thường.
“Cô nghĩ cô là cái thá gì mà bảo chúng tôi thu dọn khỏi phòng thì chúng tôi phải đi, cô nghĩ cô là ai vậy?”
Thiết Thành tức giận tiến lại gần người phụ nữ.
Còn cô ta, chỉ nhếch môi cười giều cợt.
Bốn tên vệ sĩ bên cạnh đứng dậy ngay.
Bước về phía Thiết Thành.
“Thằng ranh con này, mày có mắt như mù, mở to mắt ra mà nhìn, đây là cô chủ Tây Môn, mày không muốn sống nữa hay sao?”
Vệ sĩ quát lạnh.
“Tôi không quan tâm Tây Môn hay Đông Môn nào. cả, chỉ cần không có sự cho phép của bọn tôi, ai cho các. người tự tiện vào phòng.”
Thiết Thành siết chặt nắm đấm, muốn ra tay.
Tên vệ sĩ nghe thấy những lời xúc phạm của Thiết Thành, lập tức lao tới.
“Bỏ đi Thiết Thành, đây là lần đầu tiên chúng ta tới đây, đừng làm loạn, nếu bạn của cô Tây Môn đây đã muốn thì chúng ta cứ nhường một bước vậy.”
Mặc dù Trân Khiêm cũng rất tức giận, nhưng anh không quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này.
Anh vỗ vai Thiết Thành, kéo hành lý, hai người định rời khỏi nơi này.
Kết quả là một tên vệ sĩ đã đá thẳng vào vali của Trần Khiêm, chiếc vali văng ra ngoài và đập vào bể cá trong sảnh.
Tiếng kính từ bể cá vỡ ra và tiếng nước chảy qua sảnh.
“Các người còn muốn đi hả!”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Có chuyện gì vậy?" Thiết Thành hỏi."Là thế này, bởi vì khách sạn của chúng tôi đã hết phòng rồi cho nên chúng tôi xin phép lấy lại phòng của hai vị. Đây là hành lý của hai vị, đã được gửi ở quầy lễ tân ạ."Đã đặt phòng rồi xong xuôi rồi mà.Sau đó còn vào phòng ở luôn rồi.Kết quả chẳng có bất kỳ thông báo nào, khách sạn đã tự ý lấy hành lý của khách ra, ép trả phòng.Chuyện này không hề hợp lý chút nào.Chắc chắn nhân viên phục vụ cũng hiểu chuyện này nên mặt mới đỏ bừng như vậy.“Cái gì mà trả phòng, quản lý của các cô đâu?”Lúc này Thiết Thành tức giận, mặt đỏ bừng và quát người phục vụ.Người phục vụ sợ tới mức gọi hết người này đến người khác, ánh mắt nhìn về phía góc sảnh, nhìn vài tên vệ sĩ và một người phụ nữ đang uống trà“Đừng mắng cô ấy, có lẽ cô ấy cũng không muốn làm vậy đâu.”Trần Khiêm nhìn người phụ nữ đang uống trà, dường như anh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||“Tôi có hai người bạn từ nơi khác đến. Đây là khách sạn tốt nhất ở Thái Thành này vì vậy, tôi đã phiền người phục vụ trả phòng lại cho anh. Nếu các anh muốn ở thì vui lòng tìm khách sạn khác."Người phụ nữ ngồi trên ghế sofa lạnh lùng nói.Thỉnh thoảng lại nhìn Trần Khiêm và Thiết Thành tỏ vẻ khinh thường.“Cô nghĩ cô là cái thá gì mà bảo chúng tôi thu dọn khỏi phòng thì chúng tôi phải đi, cô nghĩ cô là ai vậy?”Thiết Thành tức giận tiến lại gần người phụ nữ.Còn cô ta, chỉ nhếch môi cười giều cợt.Bốn tên vệ sĩ bên cạnh đứng dậy ngay.Bước về phía Thiết Thành.“Thằng ranh con này, mày có mắt như mù, mở to mắt ra mà nhìn, đây là cô chủ Tây Môn, mày không muốn sống nữa hay sao?”Vệ sĩ quát lạnh.“Tôi không quan tâm Tây Môn hay Đông Môn nào. cả, chỉ cần không có sự cho phép của bọn tôi, ai cho các. người tự tiện vào phòng.”Thiết Thành siết chặt nắm đấm, muốn ra tay.Tên vệ sĩ nghe thấy những lời xúc phạm của Thiết Thành, lập tức lao tới.“Bỏ đi Thiết Thành, đây là lần đầu tiên chúng ta tới đây, đừng làm loạn, nếu bạn của cô Tây Môn đây đã muốn thì chúng ta cứ nhường một bước vậy.”Mặc dù Trân Khiêm cũng rất tức giận, nhưng anh không quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này.Anh vỗ vai Thiết Thành, kéo hành lý, hai người định rời khỏi nơi này.Kết quả là một tên vệ sĩ đã đá thẳng vào vali của Trần Khiêm, chiếc vali văng ra ngoài và đập vào bể cá trong sảnh.Tiếng kính từ bể cá vỡ ra và tiếng nước chảy qua sảnh.“Các người còn muốn đi hả!”