Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1734: Các người không muốn sống nữa à

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Quỳ xuống làm cô Tây Môn của bọn tao vui thì bọn †ao sẽ tha cho mày."Vệ sĩ lạnh lùng quát."Người anh em, bỏ qua được thì cứ bỏ qua, chúng tôi cũng không muốn đụng đến các người.”Trần Khiêm nói. Anh bước sang nhặt hành lý bị vệ sĩ đạp lên. Sau đó định rời khỏi đây.“Hừ, tôi đã cho các anh đi chưa? Ban nãy ai dám nói cô Đông Môn Tây Môn gì đó thì bẻ răng tụi nó cho tôi.”Người phụ nữ lạnh lùng đứng lên.Thiết Thành cực kỳ phẫn nộ, cố kìm lại cơn giận của mình.Mà một tên vệ sĩ nghe vậy thì trực tiếp đá bay chiếc vali Trần Khiêm mới vừa nhặt lại."Chán sống này mày!" Bồn tên vệ sĩ đông thanh nói.Nói xong, chúng lây gậy ra đập lên người Trần Khiêm và Thiết Thành."Ồ"Mặc dù Trần Khiêm không hề muốn so đo với bọn chúng.Nhưng đám người nhà Tây Môn này kiêu ngạo hùng hổ quá rồi đó.Gậy này đập vào đầu, người bình thường ai mà chịu được.Bọn họ ép người khác trả phòng trước mà bây giờ còn muốn đánh người ta quỳ xuống.Chỉ cần là người thì đều sẽ không chịu nổi. "Ra tay đi." Trần Khiêm nói với Thiết Thành.Mã Thiết Thành đang phẫn nộ đã không chịu nổi từ lâu rồi.Hắn ta giơ tay lên.Tùy ý để côn sắc nện lên tay mình.Bụp bụp bụp bụp.Bốn cây gậy đồng loạt rung chuyển. Gan bàn tay của bốn tên vệ sĩ bị xé toạc."Cái gì!"Bốn người kinh hãi.Ngay cả cô chủ Tây Môn cũng hơi giật mình đứng lên, hiển nhiên hơi sợ hãi.Cảnh tượng tiếp theo hơi dẫm máu.Tay Thiết Thành giống như diều hâu gắp gà con, bốn người bị đánh đến mức không còn bộ dạng ban đầu nữa."SA"Bây giờ cô ta mới biết sợ, nào còn bình tĩnh như ban nãy."Các người dám ra tay thật, các người có biết đây là đâu không, các người không muốn sống nữa à?"Cô ta quát.

“Quỳ xuống làm cô Tây Môn của bọn tao vui thì bọn †ao sẽ tha cho mày."

Vệ sĩ lạnh lùng quát.

"Người anh em, bỏ qua được thì cứ bỏ qua, chúng tôi cũng không muốn đụng đến các người.”

Trần Khiêm nói. Anh bước sang nhặt hành lý bị vệ sĩ đạp lên. Sau đó định rời khỏi đây.

“Hừ, tôi đã cho các anh đi chưa? Ban nãy ai dám nói cô Đông Môn Tây Môn gì đó thì bẻ răng tụi nó cho tôi.”

Người phụ nữ lạnh lùng đứng lên.

Thiết Thành cực kỳ phẫn nộ, cố kìm lại cơn giận của mình.

Mà một tên vệ sĩ nghe vậy thì trực tiếp đá bay chiếc vali Trần Khiêm mới vừa nhặt lại.

"Chán sống này mày!" Bồn tên vệ sĩ đông thanh nói.

Nói xong, chúng lây gậy ra đập lên người Trần Khiêm và Thiết Thành.

"Ồ"

Mặc dù Trần Khiêm không hề muốn so đo với bọn chúng.

Nhưng đám người nhà Tây Môn này kiêu ngạo hùng hổ quá rồi đó.

Gậy này đập vào đầu, người bình thường ai mà chịu được.

Bọn họ ép người khác trả phòng trước mà bây giờ còn muốn đánh người ta quỳ xuống.

Chỉ cần là người thì đều sẽ không chịu nổi. "Ra tay đi." Trần Khiêm nói với Thiết Thành.

Mã Thiết Thành đang phẫn nộ đã không chịu nổi từ lâu rồi.

Hắn ta giơ tay lên.

Tùy ý để côn sắc nện lên tay mình.

Bụp bụp bụp bụp.

Bốn cây gậy đồng loạt rung chuyển. Gan bàn tay của bốn tên vệ sĩ bị xé toạc.

"Cái gì!"

Bốn người kinh hãi.

Ngay cả cô chủ Tây Môn cũng hơi giật mình đứng lên, hiển nhiên hơi sợ hãi.

Cảnh tượng tiếp theo hơi dẫm máu.

Tay Thiết Thành giống như diều hâu gắp gà con, bốn người bị đánh đến mức không còn bộ dạng ban đầu nữa.

"SA"

Bây giờ cô ta mới biết sợ, nào còn bình tĩnh như ban nãy.

"Các người dám ra tay thật, các người có biết đây là đâu không, các người không muốn sống nữa à?"

Cô ta quát.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Quỳ xuống làm cô Tây Môn của bọn tao vui thì bọn †ao sẽ tha cho mày."Vệ sĩ lạnh lùng quát."Người anh em, bỏ qua được thì cứ bỏ qua, chúng tôi cũng không muốn đụng đến các người.”Trần Khiêm nói. Anh bước sang nhặt hành lý bị vệ sĩ đạp lên. Sau đó định rời khỏi đây.“Hừ, tôi đã cho các anh đi chưa? Ban nãy ai dám nói cô Đông Môn Tây Môn gì đó thì bẻ răng tụi nó cho tôi.”Người phụ nữ lạnh lùng đứng lên.Thiết Thành cực kỳ phẫn nộ, cố kìm lại cơn giận của mình.Mà một tên vệ sĩ nghe vậy thì trực tiếp đá bay chiếc vali Trần Khiêm mới vừa nhặt lại."Chán sống này mày!" Bồn tên vệ sĩ đông thanh nói.Nói xong, chúng lây gậy ra đập lên người Trần Khiêm và Thiết Thành."Ồ"Mặc dù Trần Khiêm không hề muốn so đo với bọn chúng.Nhưng đám người nhà Tây Môn này kiêu ngạo hùng hổ quá rồi đó.Gậy này đập vào đầu, người bình thường ai mà chịu được.Bọn họ ép người khác trả phòng trước mà bây giờ còn muốn đánh người ta quỳ xuống.Chỉ cần là người thì đều sẽ không chịu nổi. "Ra tay đi." Trần Khiêm nói với Thiết Thành.Mã Thiết Thành đang phẫn nộ đã không chịu nổi từ lâu rồi.Hắn ta giơ tay lên.Tùy ý để côn sắc nện lên tay mình.Bụp bụp bụp bụp.Bốn cây gậy đồng loạt rung chuyển. Gan bàn tay của bốn tên vệ sĩ bị xé toạc."Cái gì!"Bốn người kinh hãi.Ngay cả cô chủ Tây Môn cũng hơi giật mình đứng lên, hiển nhiên hơi sợ hãi.Cảnh tượng tiếp theo hơi dẫm máu.Tay Thiết Thành giống như diều hâu gắp gà con, bốn người bị đánh đến mức không còn bộ dạng ban đầu nữa."SA"Bây giờ cô ta mới biết sợ, nào còn bình tĩnh như ban nãy."Các người dám ra tay thật, các người có biết đây là đâu không, các người không muốn sống nữa à?"Cô ta quát.

Chương 1734: Các người không muốn sống nữa à