Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1743: Chưa đủ trình

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Cậu Trần ở Kim Lăng?” Tây Môn Vũ lại càng hoảng sợ hơn.“Không thể nào, hừ, biết mình sắp chết rồi nên giả mạo cậu Trần à?”Tây Môn Vũ suy nghĩ lại, nói.Ánh mắt nhìn về phía Trần Khiêm của mấy cô gái đi chung Bạch Tiểu Phi thay đổi liên tục.“Có lẽ là bây giờ anh ta đắc tội cô Tây Môn, chỉ có giả mạo cậu Trần mới có thể giữ lại mạng sống, nếu không, chắc chắn hôm nay anh ta sẽ trở thành kẻ tàn phết”Có người nháo nhào bàn luận.Nhìn Trần Khiêm đang định đi thì Lương Vũ bước tới, đứng trên bục cao, lạnh lùng nhìn Trần Khiêm.“Thằng ranh con, mày thử bước thêm một bước nữa, †ao sẽ làm cho mày đổ máu ngay tại chỗ!”Lương Vũ lạnh giọng, quát chói tai.“Lương Vũ cũng là một cao thủ võ hiệp, xem ra hôm nay sẽ không tha cho cậu Trần giả mạo này rồi!”“Nhưng mà thằng nhóc này đáng trách thật mà, dám giả mạo cậu Trần, đúng là muốn chết mài!”Rất nhiều người căm phẫn.“Thế nào, có đủ can đảm bước lên phía trước một bước không? Hay là, đồng ý đánh với tôi một trận trước!” Lương Vũ cười nhạt, hỏi.“Ngày mai các người còn phải tham gia đào tạo thử nghiệm của nhà họ Cổ, thật sự không cần phải đánh với ¡” Trần Khiêm lắc đầu.“Ha ha, sao cơ, hình như ý của thằng vô dụng mày là còn có thể làm tao bị thương à?” Lương Vũ tràn đầy tự Tin.Những câu của Trần Khiêm giống như là chuyện bưồn cười nhất từ trước đến nay, Lương Vũ liên tục cười nhạo.“Xem ra..” Trần Khiêm cười như có như không, nhìn anh ta: “Anh có chắc là muốn đánh với tôi?”“Thế nào, sợ rồi à?”Lương Vũ đi tới, dùng ngón tay đâm vào ngực anh, gắn từng chữ một.“Sợ rồi thì sau này đừng có mạnh miệng, tự chặt tay trước mặt cô Tây Môn Vũ nhà chúng tôi đỉ.”Trần Khiêm hừ lạnh, nói: “Tôi sợ là anh chưa đủ trình đánh tôi đâu.”“Tao chưa đủ trình đánh mày?” Lương Vũ thực sự nghỉ ngờ mình nghe nhầm.Anh ta quay người lại, lớn g nói với người xung quanh: "Thằng nhóc này nói tôi không đủ trình đánh nó, mọi người nói xem có buồn cười không?”Lương Vũ vừa nói xong câu này, mọi người lập tức "ð' lên."Vậy mà lại dám nói Lương Vũ không phải đối thủ của cậu ta, thằng nhóc giả mạo cậu Trần này điên quá rồi.""Lương Vũ là cao thủ đứng thứ hai trong thế hệ trẻ giới võ hiệp, ngoại trừ Đoàn Phi, ai dám nói sẽ thắng anh †a dễ dàng chứ?""Chưa biết chừng người ta là cao thủ võ lâm ẩn dật ấy chứ? Ha hai"

“Cậu Trần ở Kim Lăng?” Tây Môn Vũ lại càng hoảng sợ hơn.

“Không thể nào, hừ, biết mình sắp chết rồi nên giả mạo cậu Trần à?”

Tây Môn Vũ suy nghĩ lại, nói.

Ánh mắt nhìn về phía Trần Khiêm của mấy cô gái đi chung Bạch Tiểu Phi thay đổi liên tục.

“Có lẽ là bây giờ anh ta đắc tội cô Tây Môn, chỉ có giả mạo cậu Trần mới có thể giữ lại mạng sống, nếu không, chắc chắn hôm nay anh ta sẽ trở thành kẻ tàn phết”

Có người nháo nhào bàn luận.

Nhìn Trần Khiêm đang định đi thì Lương Vũ bước tới, đứng trên bục cao, lạnh lùng nhìn Trần Khiêm.

“Thằng ranh con, mày thử bước thêm một bước nữa, †ao sẽ làm cho mày đổ máu ngay tại chỗ!”

Lương Vũ lạnh giọng, quát chói tai.

“Lương Vũ cũng là một cao thủ võ hiệp, xem ra hôm nay sẽ không tha cho cậu Trần giả mạo này rồi!”

“Nhưng mà thằng nhóc này đáng trách thật mà, dám giả mạo cậu Trần, đúng là muốn chết mài!”

Rất nhiều người căm phẫn.

“Thế nào, có đủ can đảm bước lên phía trước một bước không? Hay là, đồng ý đánh với tôi một trận trước!” Lương Vũ cười nhạt, hỏi.

“Ngày mai các người còn phải tham gia đào tạo thử nghiệm của nhà họ Cổ, thật sự không cần phải đánh với ¡” Trần Khiêm lắc đầu.

“Ha ha, sao cơ, hình như ý của thằng vô dụng mày là còn có thể làm tao bị thương à?” Lương Vũ tràn đầy tự Tin.

Những câu của Trần Khiêm giống như là chuyện bưồn cười nhất từ trước đến nay, Lương Vũ liên tục cười nhạo.

“Xem ra..” Trần Khiêm cười như có như không, nhìn anh ta: “Anh có chắc là muốn đánh với tôi?”

“Thế nào, sợ rồi à?”

Lương Vũ đi tới, dùng ngón tay đâm vào ngực anh, gắn từng chữ một.

“Sợ rồi thì sau này đừng có mạnh miệng, tự chặt tay trước mặt cô Tây Môn Vũ nhà chúng tôi đỉ.”

Trần Khiêm hừ lạnh, nói: “Tôi sợ là anh chưa đủ trình đánh tôi đâu.”

“Tao chưa đủ trình đánh mày?” Lương Vũ thực sự nghỉ ngờ mình nghe nhầm.

Anh ta quay người lại, lớn g nói với người xung quanh: "Thằng nhóc này nói tôi không đủ trình đánh nó, mọi người nói xem có buồn cười không?”

Lương Vũ vừa nói xong câu này, mọi người lập tức "ð' lên.

"Vậy mà lại dám nói Lương Vũ không phải đối thủ của cậu ta, thằng nhóc giả mạo cậu Trần này điên quá rồi."

"Lương Vũ là cao thủ đứng thứ hai trong thế hệ trẻ giới võ hiệp, ngoại trừ Đoàn Phi, ai dám nói sẽ thắng anh †a dễ dàng chứ?"

"Chưa biết chừng người ta là cao thủ võ lâm ẩn dật ấy chứ? Ha hai"

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Cậu Trần ở Kim Lăng?” Tây Môn Vũ lại càng hoảng sợ hơn.“Không thể nào, hừ, biết mình sắp chết rồi nên giả mạo cậu Trần à?”Tây Môn Vũ suy nghĩ lại, nói.Ánh mắt nhìn về phía Trần Khiêm của mấy cô gái đi chung Bạch Tiểu Phi thay đổi liên tục.“Có lẽ là bây giờ anh ta đắc tội cô Tây Môn, chỉ có giả mạo cậu Trần mới có thể giữ lại mạng sống, nếu không, chắc chắn hôm nay anh ta sẽ trở thành kẻ tàn phết”Có người nháo nhào bàn luận.Nhìn Trần Khiêm đang định đi thì Lương Vũ bước tới, đứng trên bục cao, lạnh lùng nhìn Trần Khiêm.“Thằng ranh con, mày thử bước thêm một bước nữa, †ao sẽ làm cho mày đổ máu ngay tại chỗ!”Lương Vũ lạnh giọng, quát chói tai.“Lương Vũ cũng là một cao thủ võ hiệp, xem ra hôm nay sẽ không tha cho cậu Trần giả mạo này rồi!”“Nhưng mà thằng nhóc này đáng trách thật mà, dám giả mạo cậu Trần, đúng là muốn chết mài!”Rất nhiều người căm phẫn.“Thế nào, có đủ can đảm bước lên phía trước một bước không? Hay là, đồng ý đánh với tôi một trận trước!” Lương Vũ cười nhạt, hỏi.“Ngày mai các người còn phải tham gia đào tạo thử nghiệm của nhà họ Cổ, thật sự không cần phải đánh với ¡” Trần Khiêm lắc đầu.“Ha ha, sao cơ, hình như ý của thằng vô dụng mày là còn có thể làm tao bị thương à?” Lương Vũ tràn đầy tự Tin.Những câu của Trần Khiêm giống như là chuyện bưồn cười nhất từ trước đến nay, Lương Vũ liên tục cười nhạo.“Xem ra..” Trần Khiêm cười như có như không, nhìn anh ta: “Anh có chắc là muốn đánh với tôi?”“Thế nào, sợ rồi à?”Lương Vũ đi tới, dùng ngón tay đâm vào ngực anh, gắn từng chữ một.“Sợ rồi thì sau này đừng có mạnh miệng, tự chặt tay trước mặt cô Tây Môn Vũ nhà chúng tôi đỉ.”Trần Khiêm hừ lạnh, nói: “Tôi sợ là anh chưa đủ trình đánh tôi đâu.”“Tao chưa đủ trình đánh mày?” Lương Vũ thực sự nghỉ ngờ mình nghe nhầm.Anh ta quay người lại, lớn g nói với người xung quanh: "Thằng nhóc này nói tôi không đủ trình đánh nó, mọi người nói xem có buồn cười không?”Lương Vũ vừa nói xong câu này, mọi người lập tức "ð' lên."Vậy mà lại dám nói Lương Vũ không phải đối thủ của cậu ta, thằng nhóc giả mạo cậu Trần này điên quá rồi.""Lương Vũ là cao thủ đứng thứ hai trong thế hệ trẻ giới võ hiệp, ngoại trừ Đoàn Phi, ai dám nói sẽ thắng anh †a dễ dàng chứ?""Chưa biết chừng người ta là cao thủ võ lâm ẩn dật ấy chứ? Ha hai"

Chương 1743: Chưa đủ trình