Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1744: Thắng

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Người xung quanh thấy có trò hay để xem, nghe xong lập tức vây lại.Trước đó, rất nhiều người còn thấy thương hại với 'Trần Khiêm. Lương Vũ cao một mét chín mấy, Trần Khiêm chỉ có một mét bảy mấy, vừa nhìn đã thấy lâm vào thế yếu. Tất nhiên mọi người cũng đồng cảm với Trần Khiêm.Kết quả là Trần Khiêm lại nói ra những lời này khiến rất nhiều người cảm thấy anh có chút không biết trời cao. đất rộng.Thứ nhất là đắc tội với cô Tây Môn không nói, bây giờ lại không biết giữ miệng.Đúng là chết cũng không biết mình chết thế nào.Bạch Tiểu Phi cũng toát mồ hôi.Phải biết rằng, những người này đều là nhân tài trong số các nhân tài."Đến đây, xem tao chỉnh mày thế nào." Lương Vũ ngoắc tay với Trần Khiêm, khiêu khích nói.Sau đó, anh ta lắc cổ một cái, khởi động tay chân qua loa.Quyền cước tạo ra gió, mỗi một quyền dường như cũng mang theo sức mạnh chết người.Không ngờ Trần Khiêm lại khinh thường hừ lạnh: "Khoa chân múa tay."Lời này vừa dứt, không chỉ có sắc mặt Lương Vũ biến đổi, ngay cả sắc mặt người của Hiệp hội Võ đạo và Đoàn Phi cũng trầm xuống. "Khoa chân múa tay"? Đây không chỉ mỉa mai một người là Lương Vũ, mà còn dính dáng đến toàn bộ võ đạo.Khán giả xung quanh cũng hoàn toàn mất đi lòng đồng cảm với Trần Khiêm.Người quý ở chỗ biết mình biết ta, loại vịt chết đến nơi mà còn mạnh miệng này sẽ chỉ làm người khác coi thường."Lên đi, cho cậu ta biết tay!" Có người ở dưới đài không cam lòng hô lên.“Thằng nhóc, mày muốn chết." Lương Vũ quát lên một tiếng rồi xông xuống.Bản lĩnh của anh ta so với người thường mà nói, đúng là vô cùng ghê gớm, cho dù là đá bay hay đá sườn đều dứt khoát có lực. Nếu như đá trúng đầu, rất dễ đá người ta hôn mê bất tỉnh.Đám người tránh ra bốn phía, sợ bị Lương Vũ làm bị thương.Nhưng Trần Khiêm chỉ bình tĩnh, hai tay bỏ túi, liên tục tránh khỏi mấy cú đá sườn và vung chân cao của anh ta.Thấy anh ta liên tục ra tay nặng, không khỏi hừ một tiếng, chợt giơ cao chân bổ xuống, không khác gì một cây búa lớn.Dưới sự kinh hãi, theo bản năng, hai tay Lương Vũ chống trước người, kết quả bị đánh quỳ rạp xuống đất, cơ thể bị một cước này của Trần Khiêm nện năm rạp. xuống đất.Còn may sàn nhà lát gạch mềm, nếu không lần này anh ta phải nằm trên giường bệnh đến nửa năm."Thắng rồi ư?"Mọi người dưới sân trợn tròn mắt.Bạch Tiểu Phi còn trợn đến nỗi suýt chút rơi con ngươi ra ngoài.Anh ta còn cho rằng Trần Khiêm sẽ bị Lương Vũ đánh bại, mặc dù cậu Trần mạnh, thực lực không tầm thường, nhưng dù sao Lương Vũ này cũng được tiếp thu sự huấn luyện võ đạo đặc biệt từ nhỏ, không giống với người bình thường.Kết quả lại là một cú đạp nhẹ nhàng của Trần Khiêm đã đánh bại được Lương Vũ.

Người xung quanh thấy có trò hay để xem, nghe xong lập tức vây lại.

Trước đó, rất nhiều người còn thấy thương hại với 'Trần Khiêm. Lương Vũ cao một mét chín mấy, Trần Khiêm chỉ có một mét bảy mấy, vừa nhìn đã thấy lâm vào thế yếu. Tất nhiên mọi người cũng đồng cảm với Trần Khiêm.

Kết quả là Trần Khiêm lại nói ra những lời này khiến rất nhiều người cảm thấy anh có chút không biết trời cao. đất rộng.

Thứ nhất là đắc tội với cô Tây Môn không nói, bây giờ lại không biết giữ miệng.

Đúng là chết cũng không biết mình chết thế nào.

Bạch Tiểu Phi cũng toát mồ hôi.

Phải biết rằng, những người này đều là nhân tài trong số các nhân tài.

"Đến đây, xem tao chỉnh mày thế nào." Lương Vũ ngoắc tay với Trần Khiêm, khiêu khích nói.

Sau đó, anh ta lắc cổ một cái, khởi động tay chân qua loa.

Quyền cước tạo ra gió, mỗi một quyền dường như cũng mang theo sức mạnh chết người.

Không ngờ Trần Khiêm lại khinh thường hừ lạnh: "Khoa chân múa tay."

Lời này vừa dứt, không chỉ có sắc mặt Lương Vũ biến đổi, ngay cả sắc mặt người của Hiệp hội Võ đạo và Đoàn Phi cũng trầm xuống. "Khoa chân múa tay"? Đây không chỉ mỉa mai một người là Lương Vũ, mà còn dính dáng đến toàn bộ võ đạo.

Khán giả xung quanh cũng hoàn toàn mất đi lòng đồng cảm với Trần Khiêm.

Người quý ở chỗ biết mình biết ta, loại vịt chết đến nơi mà còn mạnh miệng này sẽ chỉ làm người khác coi thường.

"Lên đi, cho cậu ta biết tay!" Có người ở dưới đài không cam lòng hô lên.

“Thằng nhóc, mày muốn chết." Lương Vũ quát lên một tiếng rồi xông xuống.

Bản lĩnh của anh ta so với người thường mà nói, đúng là vô cùng ghê gớm, cho dù là đá bay hay đá sườn đều dứt khoát có lực. Nếu như đá trúng đầu, rất dễ đá người ta hôn mê bất tỉnh.

Đám người tránh ra bốn phía, sợ bị Lương Vũ làm bị thương.

Nhưng Trần Khiêm chỉ bình tĩnh, hai tay bỏ túi, liên tục tránh khỏi mấy cú đá sườn và vung chân cao của anh ta.

Thấy anh ta liên tục ra tay nặng, không khỏi hừ một tiếng, chợt giơ cao chân bổ xuống, không khác gì một cây búa lớn.

Dưới sự kinh hãi, theo bản năng, hai tay Lương Vũ chống trước người, kết quả bị đánh quỳ rạp xuống đất, cơ thể bị một cước này của Trần Khiêm nện năm rạp. xuống đất.

Còn may sàn nhà lát gạch mềm, nếu không lần này anh ta phải nằm trên giường bệnh đến nửa năm.

"Thắng rồi ư?"

Mọi người dưới sân trợn tròn mắt.

Bạch Tiểu Phi còn trợn đến nỗi suýt chút rơi con ngươi ra ngoài.

Anh ta còn cho rằng Trần Khiêm sẽ bị Lương Vũ đánh bại, mặc dù cậu Trần mạnh, thực lực không tầm thường, nhưng dù sao Lương Vũ này cũng được tiếp thu sự huấn luyện võ đạo đặc biệt từ nhỏ, không giống với người bình thường.

Kết quả lại là một cú đạp nhẹ nhàng của Trần Khiêm đã đánh bại được Lương Vũ.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Người xung quanh thấy có trò hay để xem, nghe xong lập tức vây lại.Trước đó, rất nhiều người còn thấy thương hại với 'Trần Khiêm. Lương Vũ cao một mét chín mấy, Trần Khiêm chỉ có một mét bảy mấy, vừa nhìn đã thấy lâm vào thế yếu. Tất nhiên mọi người cũng đồng cảm với Trần Khiêm.Kết quả là Trần Khiêm lại nói ra những lời này khiến rất nhiều người cảm thấy anh có chút không biết trời cao. đất rộng.Thứ nhất là đắc tội với cô Tây Môn không nói, bây giờ lại không biết giữ miệng.Đúng là chết cũng không biết mình chết thế nào.Bạch Tiểu Phi cũng toát mồ hôi.Phải biết rằng, những người này đều là nhân tài trong số các nhân tài."Đến đây, xem tao chỉnh mày thế nào." Lương Vũ ngoắc tay với Trần Khiêm, khiêu khích nói.Sau đó, anh ta lắc cổ một cái, khởi động tay chân qua loa.Quyền cước tạo ra gió, mỗi một quyền dường như cũng mang theo sức mạnh chết người.Không ngờ Trần Khiêm lại khinh thường hừ lạnh: "Khoa chân múa tay."Lời này vừa dứt, không chỉ có sắc mặt Lương Vũ biến đổi, ngay cả sắc mặt người của Hiệp hội Võ đạo và Đoàn Phi cũng trầm xuống. "Khoa chân múa tay"? Đây không chỉ mỉa mai một người là Lương Vũ, mà còn dính dáng đến toàn bộ võ đạo.Khán giả xung quanh cũng hoàn toàn mất đi lòng đồng cảm với Trần Khiêm.Người quý ở chỗ biết mình biết ta, loại vịt chết đến nơi mà còn mạnh miệng này sẽ chỉ làm người khác coi thường."Lên đi, cho cậu ta biết tay!" Có người ở dưới đài không cam lòng hô lên.“Thằng nhóc, mày muốn chết." Lương Vũ quát lên một tiếng rồi xông xuống.Bản lĩnh của anh ta so với người thường mà nói, đúng là vô cùng ghê gớm, cho dù là đá bay hay đá sườn đều dứt khoát có lực. Nếu như đá trúng đầu, rất dễ đá người ta hôn mê bất tỉnh.Đám người tránh ra bốn phía, sợ bị Lương Vũ làm bị thương.Nhưng Trần Khiêm chỉ bình tĩnh, hai tay bỏ túi, liên tục tránh khỏi mấy cú đá sườn và vung chân cao của anh ta.Thấy anh ta liên tục ra tay nặng, không khỏi hừ một tiếng, chợt giơ cao chân bổ xuống, không khác gì một cây búa lớn.Dưới sự kinh hãi, theo bản năng, hai tay Lương Vũ chống trước người, kết quả bị đánh quỳ rạp xuống đất, cơ thể bị một cước này của Trần Khiêm nện năm rạp. xuống đất.Còn may sàn nhà lát gạch mềm, nếu không lần này anh ta phải nằm trên giường bệnh đến nửa năm."Thắng rồi ư?"Mọi người dưới sân trợn tròn mắt.Bạch Tiểu Phi còn trợn đến nỗi suýt chút rơi con ngươi ra ngoài.Anh ta còn cho rằng Trần Khiêm sẽ bị Lương Vũ đánh bại, mặc dù cậu Trần mạnh, thực lực không tầm thường, nhưng dù sao Lương Vũ này cũng được tiếp thu sự huấn luyện võ đạo đặc biệt từ nhỏ, không giống với người bình thường.Kết quả lại là một cú đạp nhẹ nhàng của Trần Khiêm đã đánh bại được Lương Vũ.

Chương 1744: Thắng