Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1745: Ra tay

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Lương Vũ cũng yếu quá đấy, ngay cả thằng nhóc kia cũng không xử lý được.""Xem ra không phải cậu ta khoác lác, cậu ta thật sự có chút bản lĩnh."Người ở dưới đài bàn luận ầm ï, ánh mắt của một số người nhìn Trần Khiêm đã thay đổi.Vốn dĩ mọi người cho rằng anh là vịt chết mạnh miệng, nhưng ngay cả Lương Vũ cũng thua thì xem ra cậu ta cũng có chút bản lĩnh.Mà cảnh tượng này cũng khiến sắc mặt Tây Môn Vũ hơi tái đi.Không ngờ Trần Khiêm lại thắng, hơn nữa còn thắng nhẹ nhàng như vậy. Cô ta biết rõ thực lực của Lương Vũ, vậy mà ngay cả một cú cũng không đỡ được?Tây Môn Vũ thầm căm hận. Chỉ có Đoàn Phi nhướn mày.Anh ta bước đến nhìn Lương Vũ, kinh mạch hai cánh tay bị đứt, còn xương bánh chè ở hai đầu gối bị vỡ, ngay sau đó đau đến ngất đi, anh ta quay đầu nhìn thẳng vào Trần Khiêm.“Anh cũng không tệ lắm, nhưng mà anh không nên ra †ay nặng như vậy, con đường võ đạo của anh ta kết thúc từ đây! Cho nên, anh không chỉ đơn giản là đắc tội với tôi và em Vũ như vậy đâu!""Đầu tiên không thể kể đến là anh ta chủ động khiêu khích tôi trước. Chỉ riêng mấy cú đá lúc trước của anh ta, anh cho rằng nếu tôi trúng phải thì sẽ như thế nào?" Trần Khiêm thản nhiên nói.Chân mày Đoàn Phi lại cau lại.Nếu như bị cú đá sườn của người bình thường đá trúng đầu, sẽ tạo thành thương tổn mức độ thấp. Còn Lương Vũ một mét chín mươi mấy, nặng hơn một trăm cân, nếu bị cú đá dùng hết sức của anh ta đá trúng đầu, nếu như là người thường, tệ nhất thì cũng trở thành người thực vật.Nghiêm túc mà nói, xem như Trần Khiêm đã nể mặt nhẹ tay đối với anh ta.Đoàn Phi đứng lên nói:"Được, nếu anh đã có thực lực như vậy, vậy thì anh hoàn toàn xứng chết trong tay tôi."Đoàn Phi lạnh lùng nói.Vừa dứt lời, toàn bộ người đều trợn mắt nhìn. Đoàn Phi nổi nóng rồi, lần này có trò hay để xem."Anh còn muốn đánh với tôi?" Trần Khiêm híp mắt.Nhìn thấy một cú kia của anh mà Đoàn Phi này còn dám đứng ra, xem ra biểu hiện trước đó của anh không phải là thực lực thật sự."Anh phải biết rằng, khi đánh nhau thật, tôi không thể nào thu tay lại." Trần Khiêm thản nhiên nói."Hừ, anh thật sự cho rằng mình có thể đánh thăng được Đoàn Phi nhà chúng tôi sao?"Trần Khiêm vừa nói ra câu này thì phía dưới có người không hài lòng, Tây Môn Vũ hừ lạnh, nói."Đúng vậy, cú vừa rồi của anh ta cũng chẳng lợi hại là bao, chỉ có tốc độ nhanh được chút thôi, lực mạnh hơn chút mà thôi." Một cô gái khác tiếp lời, nói.Mặc dù trước đó Trần Khiêm đánh bại Lương Vũ một cách nhanh gọn, nhưng mọi người vẫn tin tưởng Đoàn Phi như cũ. Dù sao thì kể từ trước đến nay, thực lực của Đoàn Phi đã đánh bại vô số người.Ngay cả trái tim vọt lên của Tây Môn Vũ cũng hạ xuống, anh Phi ra tay, chắc chắn kẻ này phải chết!

"Lương Vũ cũng yếu quá đấy, ngay cả thằng nhóc kia cũng không xử lý được."

"Xem ra không phải cậu ta khoác lác, cậu ta thật sự có chút bản lĩnh."

Người ở dưới đài bàn luận ầm ï, ánh mắt của một số người nhìn Trần Khiêm đã thay đổi.

Vốn dĩ mọi người cho rằng anh là vịt chết mạnh miệng, nhưng ngay cả Lương Vũ cũng thua thì xem ra cậu ta cũng có chút bản lĩnh.

Mà cảnh tượng này cũng khiến sắc mặt Tây Môn Vũ hơi tái đi.

Không ngờ Trần Khiêm lại thắng, hơn nữa còn thắng nhẹ nhàng như vậy. Cô ta biết rõ thực lực của Lương Vũ, vậy mà ngay cả một cú cũng không đỡ được?

Tây Môn Vũ thầm căm hận. Chỉ có Đoàn Phi nhướn mày.

Anh ta bước đến nhìn Lương Vũ, kinh mạch hai cánh tay bị đứt, còn xương bánh chè ở hai đầu gối bị vỡ, ngay sau đó đau đến ngất đi, anh ta quay đầu nhìn thẳng vào Trần Khiêm.

“Anh cũng không tệ lắm, nhưng mà anh không nên ra †ay nặng như vậy, con đường võ đạo của anh ta kết thúc từ đây! Cho nên, anh không chỉ đơn giản là đắc tội với tôi và em Vũ như vậy đâu!"

"Đầu tiên không thể kể đến là anh ta chủ động khiêu khích tôi trước. Chỉ riêng mấy cú đá lúc trước của anh ta, anh cho rằng nếu tôi trúng phải thì sẽ như thế nào?" Trần Khiêm thản nhiên nói.

Chân mày Đoàn Phi lại cau lại.

Nếu như bị cú đá sườn của người bình thường đá trúng đầu, sẽ tạo thành thương tổn mức độ thấp. Còn Lương Vũ một mét chín mươi mấy, nặng hơn một trăm cân, nếu bị cú đá dùng hết sức của anh ta đá trúng đầu, nếu như là người thường, tệ nhất thì cũng trở thành người thực vật.

Nghiêm túc mà nói, xem như Trần Khiêm đã nể mặt nhẹ tay đối với anh ta.

Đoàn Phi đứng lên nói:

"Được, nếu anh đã có thực lực như vậy, vậy thì anh hoàn toàn xứng chết trong tay tôi."

Đoàn Phi lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, toàn bộ người đều trợn mắt nhìn. Đoàn Phi nổi nóng rồi, lần này có trò hay để xem.

"Anh còn muốn đánh với tôi?" Trần Khiêm híp mắt.

Nhìn thấy một cú kia của anh mà Đoàn Phi này còn dám đứng ra, xem ra biểu hiện trước đó của anh không phải là thực lực thật sự.

"Anh phải biết rằng, khi đánh nhau thật, tôi không thể nào thu tay lại." Trần Khiêm thản nhiên nói.

"Hừ, anh thật sự cho rằng mình có thể đánh thăng được Đoàn Phi nhà chúng tôi sao?"

Trần Khiêm vừa nói ra câu này thì phía dưới có người không hài lòng, Tây Môn Vũ hừ lạnh, nói.

"Đúng vậy, cú vừa rồi của anh ta cũng chẳng lợi hại là bao, chỉ có tốc độ nhanh được chút thôi, lực mạnh hơn chút mà thôi." Một cô gái khác tiếp lời, nói.

Mặc dù trước đó Trần Khiêm đánh bại Lương Vũ một cách nhanh gọn, nhưng mọi người vẫn tin tưởng Đoàn Phi như cũ. Dù sao thì kể từ trước đến nay, thực lực của Đoàn Phi đã đánh bại vô số người.

Ngay cả trái tim vọt lên của Tây Môn Vũ cũng hạ xuống, anh Phi ra tay, chắc chắn kẻ này phải chết!

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Lương Vũ cũng yếu quá đấy, ngay cả thằng nhóc kia cũng không xử lý được.""Xem ra không phải cậu ta khoác lác, cậu ta thật sự có chút bản lĩnh."Người ở dưới đài bàn luận ầm ï, ánh mắt của một số người nhìn Trần Khiêm đã thay đổi.Vốn dĩ mọi người cho rằng anh là vịt chết mạnh miệng, nhưng ngay cả Lương Vũ cũng thua thì xem ra cậu ta cũng có chút bản lĩnh.Mà cảnh tượng này cũng khiến sắc mặt Tây Môn Vũ hơi tái đi.Không ngờ Trần Khiêm lại thắng, hơn nữa còn thắng nhẹ nhàng như vậy. Cô ta biết rõ thực lực của Lương Vũ, vậy mà ngay cả một cú cũng không đỡ được?Tây Môn Vũ thầm căm hận. Chỉ có Đoàn Phi nhướn mày.Anh ta bước đến nhìn Lương Vũ, kinh mạch hai cánh tay bị đứt, còn xương bánh chè ở hai đầu gối bị vỡ, ngay sau đó đau đến ngất đi, anh ta quay đầu nhìn thẳng vào Trần Khiêm.“Anh cũng không tệ lắm, nhưng mà anh không nên ra †ay nặng như vậy, con đường võ đạo của anh ta kết thúc từ đây! Cho nên, anh không chỉ đơn giản là đắc tội với tôi và em Vũ như vậy đâu!""Đầu tiên không thể kể đến là anh ta chủ động khiêu khích tôi trước. Chỉ riêng mấy cú đá lúc trước của anh ta, anh cho rằng nếu tôi trúng phải thì sẽ như thế nào?" Trần Khiêm thản nhiên nói.Chân mày Đoàn Phi lại cau lại.Nếu như bị cú đá sườn của người bình thường đá trúng đầu, sẽ tạo thành thương tổn mức độ thấp. Còn Lương Vũ một mét chín mươi mấy, nặng hơn một trăm cân, nếu bị cú đá dùng hết sức của anh ta đá trúng đầu, nếu như là người thường, tệ nhất thì cũng trở thành người thực vật.Nghiêm túc mà nói, xem như Trần Khiêm đã nể mặt nhẹ tay đối với anh ta.Đoàn Phi đứng lên nói:"Được, nếu anh đã có thực lực như vậy, vậy thì anh hoàn toàn xứng chết trong tay tôi."Đoàn Phi lạnh lùng nói.Vừa dứt lời, toàn bộ người đều trợn mắt nhìn. Đoàn Phi nổi nóng rồi, lần này có trò hay để xem."Anh còn muốn đánh với tôi?" Trần Khiêm híp mắt.Nhìn thấy một cú kia của anh mà Đoàn Phi này còn dám đứng ra, xem ra biểu hiện trước đó của anh không phải là thực lực thật sự."Anh phải biết rằng, khi đánh nhau thật, tôi không thể nào thu tay lại." Trần Khiêm thản nhiên nói."Hừ, anh thật sự cho rằng mình có thể đánh thăng được Đoàn Phi nhà chúng tôi sao?"Trần Khiêm vừa nói ra câu này thì phía dưới có người không hài lòng, Tây Môn Vũ hừ lạnh, nói."Đúng vậy, cú vừa rồi của anh ta cũng chẳng lợi hại là bao, chỉ có tốc độ nhanh được chút thôi, lực mạnh hơn chút mà thôi." Một cô gái khác tiếp lời, nói.Mặc dù trước đó Trần Khiêm đánh bại Lương Vũ một cách nhanh gọn, nhưng mọi người vẫn tin tưởng Đoàn Phi như cũ. Dù sao thì kể từ trước đến nay, thực lực của Đoàn Phi đã đánh bại vô số người.Ngay cả trái tim vọt lên của Tây Môn Vũ cũng hạ xuống, anh Phi ra tay, chắc chắn kẻ này phải chết!

Chương 1745: Ra tay