Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1749: Cậu tự đi hay là để chúng tôi bắt cậu đi

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Cái gì?"Trần Khiêm đi tới cầm tờ giấy lên xem. Quả nhiên.Trên đó có một dòng chữ."Trần Khiêm, mười hai giờ đêm nay gặp nhau ở cầu Thiên Hà Thái Thành."Không hề có kí tên.Chỉ có một dòng chữ đơn giản."Có phải lại là con ả Tây Môn Vũ kia không? Cô ta không tìm được chúng ta nên cố tình để lại một tờ giấy như thế, hẹn chúng ta tới?"Thiết Thành nghi ngờ hỏi.Trần Khiêm lắc đầu: "Không đâu. Cô ta không tìm thấy chúng ta thì sẽ phát điên lục tung khắp nơi, hơn nữa người có tính cách như cô ta cũng sẽ không để lại một tờ giấy thế này đâu."Chuyện này rất kỳ lạ.Anh cũng không quen ai ở Cổ Thành này, vậy thì ai lại hẹn anh ra ngoài gặp chứ?Nhưng Trần Khiêm vẫn quyết định muốn đi xem thử."Thiết Thành, anh ở lại đây đi, tôi đi xem một chút."Trần Khiêm nói. "Được!"Cầu Thiên Hà Thái Thành nằm ở gần vùng ngoại ô phía Nam, ở đó có một con sông bắt ngang qua.Lúc Trần Khiêm đến nơi thì cũng chỉ còn nửa tiếng nữa là đến mười hai giờ.Xung quanh rất vắng vẻ.Khung cảnh tối tăm.Bốn phía âm trầm, hơi đáng sợ.Trần Khiêm nghiêm túc xem xét tình huống xung quanh, bây giờ anh không biết ai hẹn mình ra nên không thể không cẩn thận.Bỗng nhiên Trần Khiêm chợt nhìn thấy trên mặt sông có một ngọn đèn nhỏ của thuyền gỗ lóe lên, nó đang chèo về phía mình.Nương theo ánh đèn le lói, Trần Khiêm nhìn thấy có một người đang đứng trên thuyền gỗ, người này còn đội mũ rơm.Cách ăn mặc giống như một dân làng sống ẩn trong rừng núi.Tốc độ chèo thuyền của người đó vừa ổn định vừa nhanh.Làm Trần Khiêm cảm thấy hình như người này không tâm thường.Cùng lúc đó, lỗ tai của Trần Khiêm nhúc nhích. Tiếng xích sắt vang lên bên tai.Leng keng leng keng!Tiếng xích sắt cực kỳ có tiết tấu.Sau đó sáu bóng dáng bước ra từ màn đêm.Là sáu người đàn ông, cộng thêm người đang chèo. thuyền trên sông kia thì có tất cả bảy người."Trần Khiêm, không ngờ cậu đến thật." Một người trong đó cười lạnh.'Trần Khiêm nhìn tờ giấy trong tay rồi lạnh lùng nhìn bọn họ."Các người để lại tờ giấy này là muốn dụ tôi ra à? Cũng đâu cần phải làm thế đúng không?"Trần Khiêm lạnh lùng."Đừng hỏi nhiều thế nữa. Sao nào, cậu tự đi hay là để chúng tôi bắt cậu đi?"Người cầm đầu quơ quơ xích sắt cười nói."Đi đâu? Các người là người của Cửu La Vương hay là người của Vân Tỉnh?"Trần Khiêm vừa nhìn bọn họ vừa chậm rãi đi về phía người cầm đầu.

"Cái gì?"

Trần Khiêm đi tới cầm tờ giấy lên xem. Quả nhiên.

Trên đó có một dòng chữ.

"Trần Khiêm, mười hai giờ đêm nay gặp nhau ở cầu Thiên Hà Thái Thành."

Không hề có kí tên.

Chỉ có một dòng chữ đơn giản.

"Có phải lại là con ả Tây Môn Vũ kia không? Cô ta không tìm được chúng ta nên cố tình để lại một tờ giấy như thế, hẹn chúng ta tới?"

Thiết Thành nghi ngờ hỏi.

Trần Khiêm lắc đầu: "Không đâu. Cô ta không tìm thấy chúng ta thì sẽ phát điên lục tung khắp nơi, hơn nữa người có tính cách như cô ta cũng sẽ không để lại một tờ giấy thế này đâu."

Chuyện này rất kỳ lạ.

Anh cũng không quen ai ở Cổ Thành này, vậy thì ai lại hẹn anh ra ngoài gặp chứ?

Nhưng Trần Khiêm vẫn quyết định muốn đi xem thử.

"Thiết Thành, anh ở lại đây đi, tôi đi xem một chút."

Trần Khiêm nói. "Được!"

Cầu Thiên Hà Thái Thành nằm ở gần vùng ngoại ô phía Nam, ở đó có một con sông bắt ngang qua.

Lúc Trần Khiêm đến nơi thì cũng chỉ còn nửa tiếng nữa là đến mười hai giờ.

Xung quanh rất vắng vẻ.

Khung cảnh tối tăm.

Bốn phía âm trầm, hơi đáng sợ.

Trần Khiêm nghiêm túc xem xét tình huống xung quanh, bây giờ anh không biết ai hẹn mình ra nên không thể không cẩn thận.

Bỗng nhiên Trần Khiêm chợt nhìn thấy trên mặt sông có một ngọn đèn nhỏ của thuyền gỗ lóe lên, nó đang chèo về phía mình.

Nương theo ánh đèn le lói, Trần Khiêm nhìn thấy có một người đang đứng trên thuyền gỗ, người này còn đội mũ rơm.

Cách ăn mặc giống như một dân làng sống ẩn trong rừng núi.

Tốc độ chèo thuyền của người đó vừa ổn định vừa nhanh.

Làm Trần Khiêm cảm thấy hình như người này không tâm thường.

Cùng lúc đó, lỗ tai của Trần Khiêm nhúc nhích. Tiếng xích sắt vang lên bên tai.

Leng keng leng keng!

Tiếng xích sắt cực kỳ có tiết tấu.

Sau đó sáu bóng dáng bước ra từ màn đêm.

Là sáu người đàn ông, cộng thêm người đang chèo. thuyền trên sông kia thì có tất cả bảy người.

"Trần Khiêm, không ngờ cậu đến thật." Một người trong đó cười lạnh.

'Trần Khiêm nhìn tờ giấy trong tay rồi lạnh lùng nhìn bọn họ.

"Các người để lại tờ giấy này là muốn dụ tôi ra à? Cũng đâu cần phải làm thế đúng không?"

Trần Khiêm lạnh lùng.

"Đừng hỏi nhiều thế nữa. Sao nào, cậu tự đi hay là để chúng tôi bắt cậu đi?"

Người cầm đầu quơ quơ xích sắt cười nói.

"Đi đâu? Các người là người của Cửu La Vương hay là người của Vân Tỉnh?"

Trần Khiêm vừa nhìn bọn họ vừa chậm rãi đi về phía người cầm đầu.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Cái gì?"Trần Khiêm đi tới cầm tờ giấy lên xem. Quả nhiên.Trên đó có một dòng chữ."Trần Khiêm, mười hai giờ đêm nay gặp nhau ở cầu Thiên Hà Thái Thành."Không hề có kí tên.Chỉ có một dòng chữ đơn giản."Có phải lại là con ả Tây Môn Vũ kia không? Cô ta không tìm được chúng ta nên cố tình để lại một tờ giấy như thế, hẹn chúng ta tới?"Thiết Thành nghi ngờ hỏi.Trần Khiêm lắc đầu: "Không đâu. Cô ta không tìm thấy chúng ta thì sẽ phát điên lục tung khắp nơi, hơn nữa người có tính cách như cô ta cũng sẽ không để lại một tờ giấy thế này đâu."Chuyện này rất kỳ lạ.Anh cũng không quen ai ở Cổ Thành này, vậy thì ai lại hẹn anh ra ngoài gặp chứ?Nhưng Trần Khiêm vẫn quyết định muốn đi xem thử."Thiết Thành, anh ở lại đây đi, tôi đi xem một chút."Trần Khiêm nói. "Được!"Cầu Thiên Hà Thái Thành nằm ở gần vùng ngoại ô phía Nam, ở đó có một con sông bắt ngang qua.Lúc Trần Khiêm đến nơi thì cũng chỉ còn nửa tiếng nữa là đến mười hai giờ.Xung quanh rất vắng vẻ.Khung cảnh tối tăm.Bốn phía âm trầm, hơi đáng sợ.Trần Khiêm nghiêm túc xem xét tình huống xung quanh, bây giờ anh không biết ai hẹn mình ra nên không thể không cẩn thận.Bỗng nhiên Trần Khiêm chợt nhìn thấy trên mặt sông có một ngọn đèn nhỏ của thuyền gỗ lóe lên, nó đang chèo về phía mình.Nương theo ánh đèn le lói, Trần Khiêm nhìn thấy có một người đang đứng trên thuyền gỗ, người này còn đội mũ rơm.Cách ăn mặc giống như một dân làng sống ẩn trong rừng núi.Tốc độ chèo thuyền của người đó vừa ổn định vừa nhanh.Làm Trần Khiêm cảm thấy hình như người này không tâm thường.Cùng lúc đó, lỗ tai của Trần Khiêm nhúc nhích. Tiếng xích sắt vang lên bên tai.Leng keng leng keng!Tiếng xích sắt cực kỳ có tiết tấu.Sau đó sáu bóng dáng bước ra từ màn đêm.Là sáu người đàn ông, cộng thêm người đang chèo. thuyền trên sông kia thì có tất cả bảy người."Trần Khiêm, không ngờ cậu đến thật." Một người trong đó cười lạnh.'Trần Khiêm nhìn tờ giấy trong tay rồi lạnh lùng nhìn bọn họ."Các người để lại tờ giấy này là muốn dụ tôi ra à? Cũng đâu cần phải làm thế đúng không?"Trần Khiêm lạnh lùng."Đừng hỏi nhiều thế nữa. Sao nào, cậu tự đi hay là để chúng tôi bắt cậu đi?"Người cầm đầu quơ quơ xích sắt cười nói."Đi đâu? Các người là người của Cửu La Vương hay là người của Vân Tỉnh?"Trần Khiêm vừa nhìn bọn họ vừa chậm rãi đi về phía người cầm đầu.

Chương 1749: Cậu tự đi hay là để chúng tôi bắt cậu đi