Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1752: Không còn chút nào

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Cổ Vũ Tiêu?"Là cô ta thật!Hóa ra cô ta thật sự không chết!Lúc hai người quen nhau và cả trên đường tới cung Hải Vương, Trần Khiêm đã cứu cô ta nhiều lần.Nhưng điều khiến Trần Khiêm phải nghĩ suy, tự trách chính là lúc đó, toàn bộ những người đứng bên ngoài cửa vào của cung Hải Vương, bị Đóa Hoa Quỷ đánh lén ngất xỉu.Đến tỉnh lại thì đã không thấy Cổ Vũ Tiêu đâu.Anh còn sai người cẩn thận tìm xung quanh bờ biển hơn một tháng, sống không thấy người, chết không thấy xác.Lúc đó Trần Khiêm đã đoán có lẽ nào cô ta không chết, được người khác cứu đi rồi, hơn nữa cô ta cũng đãtìm được thi thể của cô gái áo trắng.Dù sao thì Trần Khiêm biết Cổ Vũ Tiêu cũng đi tìm kiếm cô gái áo trắng.Không ngờ giờ phút này tất cả suy đoán của mình đã được chứng minh hơn phân nửa.Sao cô ta lại ở đây?Cô ta không phải là người nhà ho Cổ sao?Trần Khiêm nghỉ ngờ. Anh sử dụng một bí pháp thanh lọc tinh thần.Không bao lâu sau, sắc mặt Cổ Vũ Tiêu đã thoải mái hơn nhiều.Đôi mắt xinh đẹp khế chuyển động, Cổ Vũ Tiêu mở mắt ra.Khi nhìn thấy Trần Khiêm đứng trước mặt mình, Cổ Vũ Tiêu giật mình rồi sau đó mới nắm chặt cánh tay củaTrần Khiêm."Trần Khiêm, có người muốn bắt anh đó, anh chạy nhanh đi!"Cô ta vội vàng la lên. "Người cô nói là bọn họ à?”Trần Khiêm đỡ cô ta dậy cho cô ta nhìn thi thể trôi nổi trên mặt sông."Anh giết hết bảy người bọn họ sao?" Gổ Vũ Tiêu hỏi bằng giọng khó tin."Ừ, nếu tôi đoán không lầm thì bọn họ cũng là người của nhà họ Cổ các cô đúng không?"Trần Khiêm hỏi.Cổ Vũ Tiêu cúi đầu, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng: "Ừm, đúng vậy, bảy người bọn họ là cao thủ của nhà họ Cổ chúng tôi. Tôi không ngờ bọn họ lại theo dõi tôi, hơn nữa còn dùng Đóa Hoa Quỷ làm tôi ngất xỉu. Tôi biết ngay là bọn họ muốn ra tay với anh mài!""Xem ra lúc trước cô nói dối tôi rất nhiều chuyện, bây giờ tôi cũng mới nhận ra lúc đó năng lực của cô không hề yếu đuối như vậy. Nhưng tôi của lúc đó vẫn chưa thấy được nội kình kỳ lạ trên người cô. Tất cả những thứ kia là cô đóng kịch nhỉ?"Trần Khiêm biết rõ còn nói."Đúng, đúng là tôi lừa anh nhưng mà Trần Khiêm, sau khi chúng ta quen nhau thì tôi đã không còn suy nghĩ muốn hại anh nữa, không còn chút nào!" . Chính chủ, rủ bạn đọc chung [ t r u m t r u у 𝚎 n.vn ]Cổ Vũ Tiêu vội vàng nói.

"Cổ Vũ Tiêu?"

Là cô ta thật!

Hóa ra cô ta thật sự không chết!

Lúc hai người quen nhau và cả trên đường tới cung Hải Vương, Trần Khiêm đã cứu cô ta nhiều lần.

Nhưng điều khiến Trần Khiêm phải nghĩ suy, tự trách chính là lúc đó, toàn bộ những người đứng bên ngoài cửa vào của cung Hải Vương, bị Đóa Hoa Quỷ đánh lén ngất xỉu.

Đến tỉnh lại thì đã không thấy Cổ Vũ Tiêu đâu.

Anh còn sai người cẩn thận tìm xung quanh bờ biển hơn một tháng, sống không thấy người, chết không thấy xác.

Lúc đó Trần Khiêm đã đoán có lẽ nào cô ta không chết, được người khác cứu đi rồi, hơn nữa cô ta cũng đã

tìm được thi thể của cô gái áo trắng.

Dù sao thì Trần Khiêm biết Cổ Vũ Tiêu cũng đi tìm kiếm cô gái áo trắng.

Không ngờ giờ phút này tất cả suy đoán của mình đã được chứng minh hơn phân nửa.

Sao cô ta lại ở đây?

Cô ta không phải là người nhà ho Cổ sao?

Trần Khiêm nghỉ ngờ. Anh sử dụng một bí pháp thanh lọc tinh thần.

Không bao lâu sau, sắc mặt Cổ Vũ Tiêu đã thoải mái hơn nhiều.

Đôi mắt xinh đẹp khế chuyển động, Cổ Vũ Tiêu mở mắt ra.

Khi nhìn thấy Trần Khiêm đứng trước mặt mình, Cổ Vũ Tiêu giật mình rồi sau đó mới nắm chặt cánh tay của

Trần Khiêm.

"Trần Khiêm, có người muốn bắt anh đó, anh chạy nhanh đi!"

Cô ta vội vàng la lên. "Người cô nói là bọn họ à?”

Trần Khiêm đỡ cô ta dậy cho cô ta nhìn thi thể trôi nổi trên mặt sông.

"Anh giết hết bảy người bọn họ sao?" Gổ Vũ Tiêu hỏi bằng giọng khó tin.

"Ừ, nếu tôi đoán không lầm thì bọn họ cũng là người của nhà họ Cổ các cô đúng không?"

Trần Khiêm hỏi.

Cổ Vũ Tiêu cúi đầu, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng: "Ừm, đúng vậy, bảy người bọn họ là cao thủ của nhà họ Cổ chúng tôi. Tôi không ngờ bọn họ lại theo dõi tôi, hơn nữa còn dùng Đóa Hoa Quỷ làm tôi ngất xỉu. Tôi biết ngay là bọn họ muốn ra tay với anh mài!"

"Xem ra lúc trước cô nói dối tôi rất nhiều chuyện, bây giờ tôi cũng mới nhận ra lúc đó năng lực của cô không hề yếu đuối như vậy. Nhưng tôi của lúc đó vẫn chưa thấy được nội kình kỳ lạ trên người cô. Tất cả những thứ kia là cô đóng kịch nhỉ?"

Trần Khiêm biết rõ còn nói.

"Đúng, đúng là tôi lừa anh nhưng mà Trần Khiêm, sau khi chúng ta quen nhau thì tôi đã không còn suy nghĩ muốn hại anh nữa, không còn chút nào!" . Chính chủ, rủ bạn đọc chung [ t r u m t r u у 𝚎 n.vn ]

Cổ Vũ Tiêu vội vàng nói.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Cổ Vũ Tiêu?"Là cô ta thật!Hóa ra cô ta thật sự không chết!Lúc hai người quen nhau và cả trên đường tới cung Hải Vương, Trần Khiêm đã cứu cô ta nhiều lần.Nhưng điều khiến Trần Khiêm phải nghĩ suy, tự trách chính là lúc đó, toàn bộ những người đứng bên ngoài cửa vào của cung Hải Vương, bị Đóa Hoa Quỷ đánh lén ngất xỉu.Đến tỉnh lại thì đã không thấy Cổ Vũ Tiêu đâu.Anh còn sai người cẩn thận tìm xung quanh bờ biển hơn một tháng, sống không thấy người, chết không thấy xác.Lúc đó Trần Khiêm đã đoán có lẽ nào cô ta không chết, được người khác cứu đi rồi, hơn nữa cô ta cũng đãtìm được thi thể của cô gái áo trắng.Dù sao thì Trần Khiêm biết Cổ Vũ Tiêu cũng đi tìm kiếm cô gái áo trắng.Không ngờ giờ phút này tất cả suy đoán của mình đã được chứng minh hơn phân nửa.Sao cô ta lại ở đây?Cô ta không phải là người nhà ho Cổ sao?Trần Khiêm nghỉ ngờ. Anh sử dụng một bí pháp thanh lọc tinh thần.Không bao lâu sau, sắc mặt Cổ Vũ Tiêu đã thoải mái hơn nhiều.Đôi mắt xinh đẹp khế chuyển động, Cổ Vũ Tiêu mở mắt ra.Khi nhìn thấy Trần Khiêm đứng trước mặt mình, Cổ Vũ Tiêu giật mình rồi sau đó mới nắm chặt cánh tay củaTrần Khiêm."Trần Khiêm, có người muốn bắt anh đó, anh chạy nhanh đi!"Cô ta vội vàng la lên. "Người cô nói là bọn họ à?”Trần Khiêm đỡ cô ta dậy cho cô ta nhìn thi thể trôi nổi trên mặt sông."Anh giết hết bảy người bọn họ sao?" Gổ Vũ Tiêu hỏi bằng giọng khó tin."Ừ, nếu tôi đoán không lầm thì bọn họ cũng là người của nhà họ Cổ các cô đúng không?"Trần Khiêm hỏi.Cổ Vũ Tiêu cúi đầu, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng: "Ừm, đúng vậy, bảy người bọn họ là cao thủ của nhà họ Cổ chúng tôi. Tôi không ngờ bọn họ lại theo dõi tôi, hơn nữa còn dùng Đóa Hoa Quỷ làm tôi ngất xỉu. Tôi biết ngay là bọn họ muốn ra tay với anh mài!""Xem ra lúc trước cô nói dối tôi rất nhiều chuyện, bây giờ tôi cũng mới nhận ra lúc đó năng lực của cô không hề yếu đuối như vậy. Nhưng tôi của lúc đó vẫn chưa thấy được nội kình kỳ lạ trên người cô. Tất cả những thứ kia là cô đóng kịch nhỉ?"Trần Khiêm biết rõ còn nói."Đúng, đúng là tôi lừa anh nhưng mà Trần Khiêm, sau khi chúng ta quen nhau thì tôi đã không còn suy nghĩ muốn hại anh nữa, không còn chút nào!" . Chính chủ, rủ bạn đọc chung [ t r u m t r u у 𝚎 n.vn ]Cổ Vũ Tiêu vội vàng nói.

Chương 1752: Không còn chút nào