Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1757: Tương kế tựu kế

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi, đối diện với họ, thật sự mình không địch nổi.Với lại, một mình Vân Tinh thôi mà mình đã không đánh lại.Đừng nói chi đến nhà họ Cổ và Cửu La Môn, còn Hắc Tướng và Cửu La Vương.Trần Khiêm ý thức được bây giờ anh đang ở trong tình thế cực kỳ nguy hiểm.Lúc nào cũng có thể bị bọn họ bắt đi."Tóm lại anh trốn được thì trốn, tôi nói những chuyện này cho anh nghe cũng xem như đã trả lại tình nghĩa lúc trước rồi. Sau này gặp nhau, chúng ta là kẻ thù! Lên đường bình an!"Cổ Vũ Tiêu lạnh lùng nhìn Trần Khiêm.Sau đó, cô ta xoay người rời đi.Đợi khi Cổ Vũ Tiêu lặng lẽ quay về nhà họ Cổ.Bất ngờ phát hiện.Mọi người trong gia tộc đang ngồi trong sảnh lớn nhà họ Cổ.Mà người đứng đầu, là một bà lão.Cổ Vũ Tiêu vừa đi vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn cô ta."Bàt"Cổ Vũ Tiêu căng thẳng, suy cho cùng thì hôm nay cô ta đã lén lút chạy ra ngoài.Chắc chắn bà đã biết chuyện này từ lâu."Từ lúc đi cung Hải Vương về, bà cấm túc cháu khoảng thời gian này làm cháu thấy tù túng khó chịu!"Bà ta cười như không cười.Phich!Cổ Vũ Tiêu vội vàng quỳ xuống."Bà, cháu biết bà đã biết hết cả, cháu đi gặp Trần Khiêm, làm hỏng kế hoạch của bà nhưng cháu... Cháu chỉ muốn trả lại ơn cho Trần Khiêm mà thôi! Trần Khiêm là người tốt, không phải là người ác độc như bà đã nói, anh ấy là người cực kỳ lương thiện, bà ơi, bà tha cho anh ấy đi!"Mắt Gổ Vũ Tiêu đỏ hoe nói.Mà câu nói này đã làm ánh mắt tất cả những người của gia tộc nhà họ Gổ lạnh lùng.Bà cụ tức giận quát"Khốn kiếp! Xem ra tôi đề phòng cô là đúng rồi, con nhóc nhà cô, bị quỷ ma mê hoặc rồi. Đám người nhà họ Trần đó chẳng phải thứ tốt lành gì, bản thân Trần Khiêm thì thích vờ làm người lương thiện. Cô bị nó lợi dụng đi tìm cung Hải Vương, vậy mà cô còn dám lén đi báo tin cho nó sau lưng tôi à? Nuôi ong tay áo, gián tiếp hại bảy cao thủ nhà họ Cổ chúng ta chết, nếu như không phải bà lão này tương kế tựu kế, e rằng đêm nay con nhóc là cô sẽ khó mà thoát được!"Khóe miệng bà cụ run rẩy mắng.Hiển nhiên bà ta đã biết chuyện bảy cao thủ chết. "Tương kế tựu kế? Bà, ý bà là gì?"Cổ Vũ Tiêu nghe vậy, cơ thể run bần bật."Hừ, Trần Khiêm đó đến Thái Thành rồi, cô cho rằng, bà già này sẽ để cho nó chạy thoát sao?"

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi, đối diện với họ, thật sự mình không địch nổi.Với lại, một mình Vân Tinh thôi mà mình đã không đánh lại.Đừng nói chi đến nhà họ Cổ và Cửu La Môn, còn Hắc Tướng và Cửu La Vương.Trần Khiêm ý thức được bây giờ anh đang ở trong tình thế cực kỳ nguy hiểm.Lúc nào cũng có thể bị bọn họ bắt đi."Tóm lại anh trốn được thì trốn, tôi nói những chuyện này cho anh nghe cũng xem như đã trả lại tình nghĩa lúc trước rồi. Sau này gặp nhau, chúng ta là kẻ thù! Lên đường bình an!"Cổ Vũ Tiêu lạnh lùng nhìn Trần Khiêm.Sau đó, cô ta xoay người rời đi.Đợi khi Cổ Vũ Tiêu lặng lẽ quay về nhà họ Cổ.Bất ngờ phát hiện.Mọi người trong gia tộc đang ngồi trong sảnh lớn nhà họ Cổ.Mà người đứng đầu, là một bà lão.Cổ Vũ Tiêu vừa đi vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn cô ta."Bàt"Cổ Vũ Tiêu căng thẳng, suy cho cùng thì hôm nay cô ta đã lén lút chạy ra ngoài.Chắc chắn bà đã biết chuyện này từ lâu."Từ lúc đi cung Hải Vương về, bà cấm túc cháu khoảng thời gian này làm cháu thấy tù túng khó chịu!"Bà ta cười như không cười.Phich!Cổ Vũ Tiêu vội vàng quỳ xuống."Bà, cháu biết bà đã biết hết cả, cháu đi gặp Trần Khiêm, làm hỏng kế hoạch của bà nhưng cháu... Cháu chỉ muốn trả lại ơn cho Trần Khiêm mà thôi! Trần Khiêm là người tốt, không phải là người ác độc như bà đã nói, anh ấy là người cực kỳ lương thiện, bà ơi, bà tha cho anh ấy đi!"Mắt Gổ Vũ Tiêu đỏ hoe nói.Mà câu nói này đã làm ánh mắt tất cả những người của gia tộc nhà họ Gổ lạnh lùng.Bà cụ tức giận quát"Khốn kiếp! Xem ra tôi đề phòng cô là đúng rồi, con nhóc nhà cô, bị quỷ ma mê hoặc rồi. Đám người nhà họ Trần đó chẳng phải thứ tốt lành gì, bản thân Trần Khiêm thì thích vờ làm người lương thiện. Cô bị nó lợi dụng đi tìm cung Hải Vương, vậy mà cô còn dám lén đi báo tin cho nó sau lưng tôi à? Nuôi ong tay áo, gián tiếp hại bảy cao thủ nhà họ Cổ chúng ta chết, nếu như không phải bà lão này tương kế tựu kế, e rằng đêm nay con nhóc là cô sẽ khó mà thoát được!"Khóe miệng bà cụ run rẩy mắng.Hiển nhiên bà ta đã biết chuyện bảy cao thủ chết. "Tương kế tựu kế? Bà, ý bà là gì?"Cổ Vũ Tiêu nghe vậy, cơ thể run bần bật."Hừ, Trần Khiêm đó đến Thái Thành rồi, cô cho rằng, bà già này sẽ để cho nó chạy thoát sao?"

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi, đối diện với họ, thật sự mình không địch nổi.Với lại, một mình Vân Tinh thôi mà mình đã không đánh lại.Đừng nói chi đến nhà họ Cổ và Cửu La Môn, còn Hắc Tướng và Cửu La Vương.Trần Khiêm ý thức được bây giờ anh đang ở trong tình thế cực kỳ nguy hiểm.Lúc nào cũng có thể bị bọn họ bắt đi."Tóm lại anh trốn được thì trốn, tôi nói những chuyện này cho anh nghe cũng xem như đã trả lại tình nghĩa lúc trước rồi. Sau này gặp nhau, chúng ta là kẻ thù! Lên đường bình an!"Cổ Vũ Tiêu lạnh lùng nhìn Trần Khiêm.Sau đó, cô ta xoay người rời đi.Đợi khi Cổ Vũ Tiêu lặng lẽ quay về nhà họ Cổ.Bất ngờ phát hiện.Mọi người trong gia tộc đang ngồi trong sảnh lớn nhà họ Cổ.Mà người đứng đầu, là một bà lão.Cổ Vũ Tiêu vừa đi vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn cô ta."Bàt"Cổ Vũ Tiêu căng thẳng, suy cho cùng thì hôm nay cô ta đã lén lút chạy ra ngoài.Chắc chắn bà đã biết chuyện này từ lâu."Từ lúc đi cung Hải Vương về, bà cấm túc cháu khoảng thời gian này làm cháu thấy tù túng khó chịu!"Bà ta cười như không cười.Phich!Cổ Vũ Tiêu vội vàng quỳ xuống."Bà, cháu biết bà đã biết hết cả, cháu đi gặp Trần Khiêm, làm hỏng kế hoạch của bà nhưng cháu... Cháu chỉ muốn trả lại ơn cho Trần Khiêm mà thôi! Trần Khiêm là người tốt, không phải là người ác độc như bà đã nói, anh ấy là người cực kỳ lương thiện, bà ơi, bà tha cho anh ấy đi!"Mắt Gổ Vũ Tiêu đỏ hoe nói.Mà câu nói này đã làm ánh mắt tất cả những người của gia tộc nhà họ Gổ lạnh lùng.Bà cụ tức giận quát"Khốn kiếp! Xem ra tôi đề phòng cô là đúng rồi, con nhóc nhà cô, bị quỷ ma mê hoặc rồi. Đám người nhà họ Trần đó chẳng phải thứ tốt lành gì, bản thân Trần Khiêm thì thích vờ làm người lương thiện. Cô bị nó lợi dụng đi tìm cung Hải Vương, vậy mà cô còn dám lén đi báo tin cho nó sau lưng tôi à? Nuôi ong tay áo, gián tiếp hại bảy cao thủ nhà họ Cổ chúng ta chết, nếu như không phải bà lão này tương kế tựu kế, e rằng đêm nay con nhóc là cô sẽ khó mà thoát được!"Khóe miệng bà cụ run rẩy mắng.Hiển nhiên bà ta đã biết chuyện bảy cao thủ chết. "Tương kế tựu kế? Bà, ý bà là gì?"Cổ Vũ Tiêu nghe vậy, cơ thể run bần bật."Hừ, Trần Khiêm đó đến Thái Thành rồi, cô cho rằng, bà già này sẽ để cho nó chạy thoát sao?"

Chương 1757: Tương kế tựu kế