Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1758: Hắc Tướng

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Người đâu, mau đưa cô chủ phòng, canh gác cẩn thận. Từ hôm nay trở đi, không được rời khỏi phòng nửa bước!"Bà cụ nhà họ Cổ - Cổ Nguyệt Hà lạnh lùng ra lệnh, Cổ Vũ Tiêu bị dẫn đi nhốt lại.Lần này đấu với Trần Khiêm, nhất định bà ta phải giành chiến thắng.Lúc này, trời đã khuya.Trần Khiêm biết được kế hoạch bắt mình của ba thế lực lớn nên anh không dám dừng lại, vội vàng chạy đi.Anh định đi tìm đến Thiết Thành, sau đó dẫn hắn ta theo, hai người cùng nhau rời khỏi đây.Rầm rầm rầm!Lúc Trần Khiêm muốn rời khỏi khu vực ngoại ô thành phố, tiến vào trong nội thành.Thì khu rừng xung quanh chợt có tiếng động.Hình như có một con vật nào đó đang bay trong rừng với tốc độ nhanh, làm cho lá cây xung quanh không ngừng lắc lư.Trần Khiêm dừng lại.Cảnh giác nhìn xung quanh.Trực giác nói cho anh biết, gần đây có người!Mà cũng chính lúc này, một cơn ớn lạnh bỗng bao. trùm lấy Trần Khiêm.Khí lạnh ghê người hơn.Từ phía sau lưng anh bao trùm lên toàn bộ cơ thể.Mình đã bị người khác theo dõi?Trán Trần Khiêm túa mồ hôi.Từ trước đến nay anh chưa bao giờ cảm nhận cảm giác nào kinh khủng như vậy, giống như bản năng trong cơ thể của mình phát ra một loại tín hiệu vậy.Trần Khiêm chậm rãi ngẩng đầu lên.Lúc này mới nhìn thấy, trên một cái cây lớn bên cạnh mình.Một người đàn ông cao khoảng hai mét, đang khoanh tay đứng trên đấy.Dưới ánh trăng mờ ảo, Trần Khiêm có thể thấy rõ.Khuôn mặt của hắn ta, sắc mặt màu tím đen, đôi môi tím đậm hơn, nhưng mắt lại đỏ rực.Khắp cơ thể từ trên xuống dưới, có một luồng khí đen đang quẩn quanh!Rõ ràng là sống nhưng lại như một xác chết!Hắn ta đứng yên bất động nhìn anh chằm chằm.Luồng khí lạnh thấu xương này phát ra từ người hắn †a."Hắc Tướng?" Trần Khiêm kinh hãi. Vô thức lui về sau vài bước.Chỉ cần nhìn khí thế của hắn ta thôi là đã khiến Trần Khiêm bị đàn áp."Hừ!"'Tiếng động khẽ vang lên thì thấy thân hình to lớn của Hắc Tướng đang giậm trên lá.Sau đó giống như một viên đạn bay về phía Trần Khiêm.Tốc độ nhanh cực kỳ.Xông về phía Trần Khiêm.Tín hiệu nguy hiểm trong đầu không ngừng vang lên. Trần Khiêm cố gắng hết sức, vội vàng lui về sau.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Người đâu, mau đưa cô chủ phòng, canh gác cẩn thận. Từ hôm nay trở đi, không được rời khỏi phòng nửa bước!"Bà cụ nhà họ Cổ - Cổ Nguyệt Hà lạnh lùng ra lệnh, Cổ Vũ Tiêu bị dẫn đi nhốt lại.Lần này đấu với Trần Khiêm, nhất định bà ta phải giành chiến thắng.Lúc này, trời đã khuya.Trần Khiêm biết được kế hoạch bắt mình của ba thế lực lớn nên anh không dám dừng lại, vội vàng chạy đi.Anh định đi tìm đến Thiết Thành, sau đó dẫn hắn ta theo, hai người cùng nhau rời khỏi đây.Rầm rầm rầm!Lúc Trần Khiêm muốn rời khỏi khu vực ngoại ô thành phố, tiến vào trong nội thành.Thì khu rừng xung quanh chợt có tiếng động.Hình như có một con vật nào đó đang bay trong rừng với tốc độ nhanh, làm cho lá cây xung quanh không ngừng lắc lư.Trần Khiêm dừng lại.Cảnh giác nhìn xung quanh.Trực giác nói cho anh biết, gần đây có người!Mà cũng chính lúc này, một cơn ớn lạnh bỗng bao. trùm lấy Trần Khiêm.Khí lạnh ghê người hơn.Từ phía sau lưng anh bao trùm lên toàn bộ cơ thể.Mình đã bị người khác theo dõi?Trán Trần Khiêm túa mồ hôi.Từ trước đến nay anh chưa bao giờ cảm nhận cảm giác nào kinh khủng như vậy, giống như bản năng trong cơ thể của mình phát ra một loại tín hiệu vậy.Trần Khiêm chậm rãi ngẩng đầu lên.Lúc này mới nhìn thấy, trên một cái cây lớn bên cạnh mình.Một người đàn ông cao khoảng hai mét, đang khoanh tay đứng trên đấy.Dưới ánh trăng mờ ảo, Trần Khiêm có thể thấy rõ.Khuôn mặt của hắn ta, sắc mặt màu tím đen, đôi môi tím đậm hơn, nhưng mắt lại đỏ rực.Khắp cơ thể từ trên xuống dưới, có một luồng khí đen đang quẩn quanh!Rõ ràng là sống nhưng lại như một xác chết!Hắn ta đứng yên bất động nhìn anh chằm chằm.Luồng khí lạnh thấu xương này phát ra từ người hắn †a."Hắc Tướng?" Trần Khiêm kinh hãi. Vô thức lui về sau vài bước.Chỉ cần nhìn khí thế của hắn ta thôi là đã khiến Trần Khiêm bị đàn áp."Hừ!"'Tiếng động khẽ vang lên thì thấy thân hình to lớn của Hắc Tướng đang giậm trên lá.Sau đó giống như một viên đạn bay về phía Trần Khiêm.Tốc độ nhanh cực kỳ.Xông về phía Trần Khiêm.Tín hiệu nguy hiểm trong đầu không ngừng vang lên. Trần Khiêm cố gắng hết sức, vội vàng lui về sau.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Người đâu, mau đưa cô chủ phòng, canh gác cẩn thận. Từ hôm nay trở đi, không được rời khỏi phòng nửa bước!"Bà cụ nhà họ Cổ - Cổ Nguyệt Hà lạnh lùng ra lệnh, Cổ Vũ Tiêu bị dẫn đi nhốt lại.Lần này đấu với Trần Khiêm, nhất định bà ta phải giành chiến thắng.Lúc này, trời đã khuya.Trần Khiêm biết được kế hoạch bắt mình của ba thế lực lớn nên anh không dám dừng lại, vội vàng chạy đi.Anh định đi tìm đến Thiết Thành, sau đó dẫn hắn ta theo, hai người cùng nhau rời khỏi đây.Rầm rầm rầm!Lúc Trần Khiêm muốn rời khỏi khu vực ngoại ô thành phố, tiến vào trong nội thành.Thì khu rừng xung quanh chợt có tiếng động.Hình như có một con vật nào đó đang bay trong rừng với tốc độ nhanh, làm cho lá cây xung quanh không ngừng lắc lư.Trần Khiêm dừng lại.Cảnh giác nhìn xung quanh.Trực giác nói cho anh biết, gần đây có người!Mà cũng chính lúc này, một cơn ớn lạnh bỗng bao. trùm lấy Trần Khiêm.Khí lạnh ghê người hơn.Từ phía sau lưng anh bao trùm lên toàn bộ cơ thể.Mình đã bị người khác theo dõi?Trán Trần Khiêm túa mồ hôi.Từ trước đến nay anh chưa bao giờ cảm nhận cảm giác nào kinh khủng như vậy, giống như bản năng trong cơ thể của mình phát ra một loại tín hiệu vậy.Trần Khiêm chậm rãi ngẩng đầu lên.Lúc này mới nhìn thấy, trên một cái cây lớn bên cạnh mình.Một người đàn ông cao khoảng hai mét, đang khoanh tay đứng trên đấy.Dưới ánh trăng mờ ảo, Trần Khiêm có thể thấy rõ.Khuôn mặt của hắn ta, sắc mặt màu tím đen, đôi môi tím đậm hơn, nhưng mắt lại đỏ rực.Khắp cơ thể từ trên xuống dưới, có một luồng khí đen đang quẩn quanh!Rõ ràng là sống nhưng lại như một xác chết!Hắn ta đứng yên bất động nhìn anh chằm chằm.Luồng khí lạnh thấu xương này phát ra từ người hắn †a."Hắc Tướng?" Trần Khiêm kinh hãi. Vô thức lui về sau vài bước.Chỉ cần nhìn khí thế của hắn ta thôi là đã khiến Trần Khiêm bị đàn áp."Hừ!"'Tiếng động khẽ vang lên thì thấy thân hình to lớn của Hắc Tướng đang giậm trên lá.Sau đó giống như một viên đạn bay về phía Trần Khiêm.Tốc độ nhanh cực kỳ.Xông về phía Trần Khiêm.Tín hiệu nguy hiểm trong đầu không ngừng vang lên. Trần Khiêm cố gắng hết sức, vội vàng lui về sau.

Chương 1758: Hắc Tướng