Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1759: Mất ý thức
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bụp!Hắc Tướng rơi xuống đất, cả mặt đất chấn động. Hắn ta giơ hai tay ra.Hai tay của hắn ta, mười chiếc móng vuốt sắc nhọn giống như được làm bằng thép, phủ màu đen sì, mỗi một cái đều giống như răng nanh trong miệng của con sói đói.Giống như những gì Cổ Vũ Tiêu nói cho mình biết, hắn ta không phải là người mà là một thứ vũ khí, vũ khí được cải tạo từ xác chết."Muốn chạy? Mày nghĩ sẽ dễ dàng như vậy à? Đi theo tao về! Chủ nhân nhà tao và bà cụ Cổ đang chờ mày!”Hắc Tướng phát ra âm thanh giống như tiếng qua kêu.Vừa nói xong, đã nhanh chóng đi về phía Trần Khiêm.Phá Quân!Mà Trần Khiêm vận dụng nội kình, cố gắng xuất Phá Quân ra.Phá Quân đã khai quang.Mà cơ thể của Hắc Tướng giống như được bọc bằng sắt thép.Để đối phó với hắn ta, chỉ có Phá Quân.Tốc độ cuồng bạo của Phá Quân, hóa thành một luồng sáng, bản thẳng vào cổ hắn ta.Bịch!Không ngờ rằng, pháp khí Phá Quân bình thường đánh đâu trúng đó, vậy mà bây giờ lại bị hắn ta kẹp bằng hai ngón tay thép."Đi theo tao vềt"Hắn ta thong thả ném Phá Quân xuống đất.Lại lạnh giọng nói.Trần Khiêm trừng mắt, vẻ mặt khó mà tin được, người này quá mạnh!Rồi lại thấy bóng dáng hắn ta lóe lên. Xông thẳng về phía Trần Khiêm. Tay hắn ta đánh về phía Trần Khiêm.'Trần Khiêm không kịp né nên bị hắn ta đánh trúng, bay thẳng ra ngoài.Xương cốt anh tê rần, cổ họng ngọt tanh, phun một búm máu.Dường như chưởng này của hắn ta đã làm lục phủ ngũ tạng anh lệch khỏi vị trí ban đầu.Anh đập mạnh xuống đất lăn vài vòng rồi mới dừng lại.Trần Khiêm thử ngưng tụ nội kình nhưng lại phát hiện, đã bị hắn ta đánh vỡ rồi, bản thân bị thương nặng, không thể ngưng tụ được.Tiêu rồi!Chẳng lế lần này mình sẽ thất bại ở Thái Thành này?Ngọc bội?Trần Khiêm thầm cầu cứu, mong rằng ngọc bội có thể giống như lần trước, cứu anh ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc.Nhưng lần này, cho dù anh hét cỡ nào, ngọc bội đều không có động thái gì.Hắc Tướng lạnh mặt bước đến. Nâng Trần Khiêm đang bị thương nặng lên."Mày muốn giết tao, tao muốn hành hạ mày rồi sau đó mới dẫn mày đến chỗ chủ nhân và bà cụ Cổi"Hắc Tướng lạnh giọng nói.Sau đó hắn ta hất thật mạnh, Trần Khiêm bay ra ngoài đập vào bảy tám gốc cây lớn rồi mới dừng lại.'Trần Khiêm cảm thấy xương cốt của mình kêu răng rắc.Đã hoàn toàn mất ý thức.Mà hiển nhiên Hắc Tướng không có ý định bỏ qua cho Trần Khiêm.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bụp!Hắc Tướng rơi xuống đất, cả mặt đất chấn động. Hắn ta giơ hai tay ra.Hai tay của hắn ta, mười chiếc móng vuốt sắc nhọn giống như được làm bằng thép, phủ màu đen sì, mỗi một cái đều giống như răng nanh trong miệng của con sói đói.Giống như những gì Cổ Vũ Tiêu nói cho mình biết, hắn ta không phải là người mà là một thứ vũ khí, vũ khí được cải tạo từ xác chết."Muốn chạy? Mày nghĩ sẽ dễ dàng như vậy à? Đi theo tao về! Chủ nhân nhà tao và bà cụ Cổ đang chờ mày!”Hắc Tướng phát ra âm thanh giống như tiếng qua kêu.Vừa nói xong, đã nhanh chóng đi về phía Trần Khiêm.Phá Quân!Mà Trần Khiêm vận dụng nội kình, cố gắng xuất Phá Quân ra.Phá Quân đã khai quang.Mà cơ thể của Hắc Tướng giống như được bọc bằng sắt thép.Để đối phó với hắn ta, chỉ có Phá Quân.Tốc độ cuồng bạo của Phá Quân, hóa thành một luồng sáng, bản thẳng vào cổ hắn ta.Bịch!Không ngờ rằng, pháp khí Phá Quân bình thường đánh đâu trúng đó, vậy mà bây giờ lại bị hắn ta kẹp bằng hai ngón tay thép."Đi theo tao vềt"Hắn ta thong thả ném Phá Quân xuống đất.Lại lạnh giọng nói.Trần Khiêm trừng mắt, vẻ mặt khó mà tin được, người này quá mạnh!Rồi lại thấy bóng dáng hắn ta lóe lên. Xông thẳng về phía Trần Khiêm. Tay hắn ta đánh về phía Trần Khiêm.'Trần Khiêm không kịp né nên bị hắn ta đánh trúng, bay thẳng ra ngoài.Xương cốt anh tê rần, cổ họng ngọt tanh, phun một búm máu.Dường như chưởng này của hắn ta đã làm lục phủ ngũ tạng anh lệch khỏi vị trí ban đầu.Anh đập mạnh xuống đất lăn vài vòng rồi mới dừng lại.Trần Khiêm thử ngưng tụ nội kình nhưng lại phát hiện, đã bị hắn ta đánh vỡ rồi, bản thân bị thương nặng, không thể ngưng tụ được.Tiêu rồi!Chẳng lế lần này mình sẽ thất bại ở Thái Thành này?Ngọc bội?Trần Khiêm thầm cầu cứu, mong rằng ngọc bội có thể giống như lần trước, cứu anh ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc.Nhưng lần này, cho dù anh hét cỡ nào, ngọc bội đều không có động thái gì.Hắc Tướng lạnh mặt bước đến. Nâng Trần Khiêm đang bị thương nặng lên."Mày muốn giết tao, tao muốn hành hạ mày rồi sau đó mới dẫn mày đến chỗ chủ nhân và bà cụ Cổi"Hắc Tướng lạnh giọng nói.Sau đó hắn ta hất thật mạnh, Trần Khiêm bay ra ngoài đập vào bảy tám gốc cây lớn rồi mới dừng lại.'Trần Khiêm cảm thấy xương cốt của mình kêu răng rắc.Đã hoàn toàn mất ý thức.Mà hiển nhiên Hắc Tướng không có ý định bỏ qua cho Trần Khiêm.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bụp!Hắc Tướng rơi xuống đất, cả mặt đất chấn động. Hắn ta giơ hai tay ra.Hai tay của hắn ta, mười chiếc móng vuốt sắc nhọn giống như được làm bằng thép, phủ màu đen sì, mỗi một cái đều giống như răng nanh trong miệng của con sói đói.Giống như những gì Cổ Vũ Tiêu nói cho mình biết, hắn ta không phải là người mà là một thứ vũ khí, vũ khí được cải tạo từ xác chết."Muốn chạy? Mày nghĩ sẽ dễ dàng như vậy à? Đi theo tao về! Chủ nhân nhà tao và bà cụ Cổ đang chờ mày!”Hắc Tướng phát ra âm thanh giống như tiếng qua kêu.Vừa nói xong, đã nhanh chóng đi về phía Trần Khiêm.Phá Quân!Mà Trần Khiêm vận dụng nội kình, cố gắng xuất Phá Quân ra.Phá Quân đã khai quang.Mà cơ thể của Hắc Tướng giống như được bọc bằng sắt thép.Để đối phó với hắn ta, chỉ có Phá Quân.Tốc độ cuồng bạo của Phá Quân, hóa thành một luồng sáng, bản thẳng vào cổ hắn ta.Bịch!Không ngờ rằng, pháp khí Phá Quân bình thường đánh đâu trúng đó, vậy mà bây giờ lại bị hắn ta kẹp bằng hai ngón tay thép."Đi theo tao vềt"Hắn ta thong thả ném Phá Quân xuống đất.Lại lạnh giọng nói.Trần Khiêm trừng mắt, vẻ mặt khó mà tin được, người này quá mạnh!Rồi lại thấy bóng dáng hắn ta lóe lên. Xông thẳng về phía Trần Khiêm. Tay hắn ta đánh về phía Trần Khiêm.'Trần Khiêm không kịp né nên bị hắn ta đánh trúng, bay thẳng ra ngoài.Xương cốt anh tê rần, cổ họng ngọt tanh, phun một búm máu.Dường như chưởng này của hắn ta đã làm lục phủ ngũ tạng anh lệch khỏi vị trí ban đầu.Anh đập mạnh xuống đất lăn vài vòng rồi mới dừng lại.Trần Khiêm thử ngưng tụ nội kình nhưng lại phát hiện, đã bị hắn ta đánh vỡ rồi, bản thân bị thương nặng, không thể ngưng tụ được.Tiêu rồi!Chẳng lế lần này mình sẽ thất bại ở Thái Thành này?Ngọc bội?Trần Khiêm thầm cầu cứu, mong rằng ngọc bội có thể giống như lần trước, cứu anh ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc.Nhưng lần này, cho dù anh hét cỡ nào, ngọc bội đều không có động thái gì.Hắc Tướng lạnh mặt bước đến. Nâng Trần Khiêm đang bị thương nặng lên."Mày muốn giết tao, tao muốn hành hạ mày rồi sau đó mới dẫn mày đến chỗ chủ nhân và bà cụ Cổi"Hắc Tướng lạnh giọng nói.Sau đó hắn ta hất thật mạnh, Trần Khiêm bay ra ngoài đập vào bảy tám gốc cây lớn rồi mới dừng lại.'Trần Khiêm cảm thấy xương cốt của mình kêu răng rắc.Đã hoàn toàn mất ý thức.Mà hiển nhiên Hắc Tướng không có ý định bỏ qua cho Trần Khiêm.