Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1811: Bọn họ biết nơi mình đang ở
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Rõ ràng Trần Khiêm nói đúng khiến cho sắc mặt của người đằng sau thay đổi.“Chị, anh Trần là người tốt, hơn nữa còn là người có bản lĩnh, bọn họ tìm chị Tô cũng chỉ vì muốn nhờ chị Tô †ìm giúp một người thôi, vả lại anh Trần cũng nói anh ấy sẽ giúp chúng ta chữa khỏi bệnh cho ông nội!”Thủy Căn vội nói.“Thật à?”“Tất nhiên là thật rồi!”“Thủy Căn, đây là Khí Huyết Đan, cậu chia thành mười hai lần cho ông nội cậu, mỗi tháng dùng một lần.Sau một năm, bệnh của ông nội cậu sẽ được chữa khỏi!”Trần Khiêm nói, sau đó ném Khí Huyết Đan cho Thủy Căn.“Anh không cần bắt mạch cho ông nội tôi sao?” Lý Thủy Hà vô cùng kinh ngạc nói.“Không cần đâu, xem toa thuốc là tôi có thể đoán được ông nội cô bị bệnh gì rồi! Bọn tôi không có ý gì khác, thật sự chỉ tìm giám đốc Tô có việc muốn nhờ thôi!"Vẻ mặt Trần Khiêm thành khẩn nói.Lý Thủy Hà đấu tranh một hồi, nhưng thấy bộ dạng của Trân Khiêm cũng chất phác, không giống với kẻ lừa đảo.Lúc này mới gật đầu: “Được, tôi giới thiệu giúp anh, nhưng e là hiện tại giám đốc Tô không rảnh đâu, chị ấy đang họp, ít nhất thì cũng phải đợi đến chiều mới có thời gian!"Cũng chính lúc này.Đột nhiên điện thoại của Trần Khiêm nhận được một tin nhắn.“Mau về đi, xảy ra chuyện Là tin nhắn Lý Mộc Mộc gửi cho Trần Khiêm. “Hửm?”Trần Khiêm đọc tin nhắn, có hơi căng thẳng.Bên khu nhà cũ còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Xem ra chú vẫn chưa về.Không được rồi, phải mau chóng quay về xem sao. Trần Khiêm ngẩng đầu nhìn Thủy Căn.“Thủy Căn, cậu dùng tai nghe thử xem bên khu nhà cũ có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”Trần Khiêm hỏi.Thủy Căn lập tức đồng ý.Lúc này mới nằm sấp trên mặt đất, chăm chú lắng nghe.“Gó, bên khu nhà cũ hình như có rất nhiều người đang tụ tập lại với nhau, còn cụ thể thế nào thì em không biết!”Thủy Căn nói.Trần Khiêm cau mày suy nghĩ.Không ổn rồi!Là người của nhà họ Cổ!Là Cổ Phong khiến Hinh Hinh bị thương, anh ta bị ông chú đánh nên rút lui.Chỉ sợ nhà họ Cổ sẽ không chịu để yên đâu, nhất định bọn họ biết nơi mình đang ở.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Rõ ràng Trần Khiêm nói đúng khiến cho sắc mặt của người đằng sau thay đổi.“Chị, anh Trần là người tốt, hơn nữa còn là người có bản lĩnh, bọn họ tìm chị Tô cũng chỉ vì muốn nhờ chị Tô †ìm giúp một người thôi, vả lại anh Trần cũng nói anh ấy sẽ giúp chúng ta chữa khỏi bệnh cho ông nội!”Thủy Căn vội nói.“Thật à?”“Tất nhiên là thật rồi!”“Thủy Căn, đây là Khí Huyết Đan, cậu chia thành mười hai lần cho ông nội cậu, mỗi tháng dùng một lần.Sau một năm, bệnh của ông nội cậu sẽ được chữa khỏi!”Trần Khiêm nói, sau đó ném Khí Huyết Đan cho Thủy Căn.“Anh không cần bắt mạch cho ông nội tôi sao?” Lý Thủy Hà vô cùng kinh ngạc nói.“Không cần đâu, xem toa thuốc là tôi có thể đoán được ông nội cô bị bệnh gì rồi! Bọn tôi không có ý gì khác, thật sự chỉ tìm giám đốc Tô có việc muốn nhờ thôi!"Vẻ mặt Trần Khiêm thành khẩn nói.Lý Thủy Hà đấu tranh một hồi, nhưng thấy bộ dạng của Trân Khiêm cũng chất phác, không giống với kẻ lừa đảo.Lúc này mới gật đầu: “Được, tôi giới thiệu giúp anh, nhưng e là hiện tại giám đốc Tô không rảnh đâu, chị ấy đang họp, ít nhất thì cũng phải đợi đến chiều mới có thời gian!"Cũng chính lúc này.Đột nhiên điện thoại của Trần Khiêm nhận được một tin nhắn.“Mau về đi, xảy ra chuyện Là tin nhắn Lý Mộc Mộc gửi cho Trần Khiêm. “Hửm?”Trần Khiêm đọc tin nhắn, có hơi căng thẳng.Bên khu nhà cũ còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Xem ra chú vẫn chưa về.Không được rồi, phải mau chóng quay về xem sao. Trần Khiêm ngẩng đầu nhìn Thủy Căn.“Thủy Căn, cậu dùng tai nghe thử xem bên khu nhà cũ có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”Trần Khiêm hỏi.Thủy Căn lập tức đồng ý.Lúc này mới nằm sấp trên mặt đất, chăm chú lắng nghe.“Gó, bên khu nhà cũ hình như có rất nhiều người đang tụ tập lại với nhau, còn cụ thể thế nào thì em không biết!”Thủy Căn nói.Trần Khiêm cau mày suy nghĩ.Không ổn rồi!Là người của nhà họ Cổ!Là Cổ Phong khiến Hinh Hinh bị thương, anh ta bị ông chú đánh nên rút lui.Chỉ sợ nhà họ Cổ sẽ không chịu để yên đâu, nhất định bọn họ biết nơi mình đang ở.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Rõ ràng Trần Khiêm nói đúng khiến cho sắc mặt của người đằng sau thay đổi.“Chị, anh Trần là người tốt, hơn nữa còn là người có bản lĩnh, bọn họ tìm chị Tô cũng chỉ vì muốn nhờ chị Tô †ìm giúp một người thôi, vả lại anh Trần cũng nói anh ấy sẽ giúp chúng ta chữa khỏi bệnh cho ông nội!”Thủy Căn vội nói.“Thật à?”“Tất nhiên là thật rồi!”“Thủy Căn, đây là Khí Huyết Đan, cậu chia thành mười hai lần cho ông nội cậu, mỗi tháng dùng một lần.Sau một năm, bệnh của ông nội cậu sẽ được chữa khỏi!”Trần Khiêm nói, sau đó ném Khí Huyết Đan cho Thủy Căn.“Anh không cần bắt mạch cho ông nội tôi sao?” Lý Thủy Hà vô cùng kinh ngạc nói.“Không cần đâu, xem toa thuốc là tôi có thể đoán được ông nội cô bị bệnh gì rồi! Bọn tôi không có ý gì khác, thật sự chỉ tìm giám đốc Tô có việc muốn nhờ thôi!"Vẻ mặt Trần Khiêm thành khẩn nói.Lý Thủy Hà đấu tranh một hồi, nhưng thấy bộ dạng của Trân Khiêm cũng chất phác, không giống với kẻ lừa đảo.Lúc này mới gật đầu: “Được, tôi giới thiệu giúp anh, nhưng e là hiện tại giám đốc Tô không rảnh đâu, chị ấy đang họp, ít nhất thì cũng phải đợi đến chiều mới có thời gian!"Cũng chính lúc này.Đột nhiên điện thoại của Trần Khiêm nhận được một tin nhắn.“Mau về đi, xảy ra chuyện Là tin nhắn Lý Mộc Mộc gửi cho Trần Khiêm. “Hửm?”Trần Khiêm đọc tin nhắn, có hơi căng thẳng.Bên khu nhà cũ còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Xem ra chú vẫn chưa về.Không được rồi, phải mau chóng quay về xem sao. Trần Khiêm ngẩng đầu nhìn Thủy Căn.“Thủy Căn, cậu dùng tai nghe thử xem bên khu nhà cũ có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”Trần Khiêm hỏi.Thủy Căn lập tức đồng ý.Lúc này mới nằm sấp trên mặt đất, chăm chú lắng nghe.“Gó, bên khu nhà cũ hình như có rất nhiều người đang tụ tập lại với nhau, còn cụ thể thế nào thì em không biết!”Thủy Căn nói.Trần Khiêm cau mày suy nghĩ.Không ổn rồi!Là người của nhà họ Cổ!Là Cổ Phong khiến Hinh Hinh bị thương, anh ta bị ông chú đánh nên rút lui.Chỉ sợ nhà họ Cổ sẽ không chịu để yên đâu, nhất định bọn họ biết nơi mình đang ở.